Chương 407: Tây tiến
Vài ngày sau, bên trong thánh thành lại truyền ra tin tức chấn động, đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang gửi lời khiêu chiến đến Nam Cung Như Mộng, người thua cuộc sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của đối phương.
Tin tức vừa truyền ra, thánh thành lập tức dậy sóng, vô số tu sĩ tụ tập bên ngoài cứ điểm Cửu Huyền ngày đêm chờ đợi, nhất định không để nữ thần rơi vào tay ôn thần.
Đám tu sĩ đợi vài ngày thì nhận được thông báo Lâm Phong đã sớm rời đi, nếu muốn tìm hắn thì có thể đến Tây Hoang.
Bên trong một thành trì gần biên giới Trường Hà, vài người vừa ăn vừa trò chuyện, trong đó có một tên lạc loài bị đồng bọn c·ách l·y.
Lâm Phong một mình một gốc, vẻ mặt thất thần.
Lúc hắn hạ chiến thư với Nam Cung Như Mộng liền đoán được bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm nên đã sớm rời đi.
Vấn đề là Lâm Phong chỉ đưa ra lời khiêu chiến còn điều kiện phía sau hắn hoàn toàn không liên quan.
- Có khi nào là hiểu lầm không?
- Lão phu đoán là do nha đầu kia giở trò.
Nếu là hiểu lầm thì Trường Hà thánh cung đã sớm thanh minh nhưng đối phương vẫn giữ im lặng rõ ràng là chấp nhận.
Tuy Lâm Phong vô tội nhưng tất cả tu sĩ đều cho rằng hắn có ý đồ với Nam Cung Như Mộng, ngoài mặt mượn cớ khiêu chiến nhưng thật ra là muốn chiếm đoạt nữ thần.
Vì chuyện này mà suốt đường đi Hàn Băng và Huân Vũ đều làm mặt lạnh với hắn, ngay cả tiểu sư tỷ cũng không thèm nói một câu.
- Lần này lão tử có nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa sạch tội.
- Hài.
Lão đầu thở dài, ngay cả lão cũng hết cách, giờ có nói ra sự thật thì cũng chẳng ai tin, Nam Cung Như Mộng vì muốn chiếm đoạt Lâm Phong nên tự ý thêm điều kiện vào, buồn cười.
- Độc nhất trên đời chính là lòng dạ đàn bà.
- Hình như đối phương cũng không phải đàn bà.
Nam Cung Như Mộng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, khoảng cách đến hai chữ đàn bà vẫn còn thiếu một nam nhân.
Lâm Phong nhìn thất sắc phong linh, vẻ mặt trầm ngâm, nơi đây đã là biên giới của Trường Hà, là thành trì cuối cùng được thánh cung bảo hộ.
Bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ phải tự lực cánh sinh, sống hay c·hết tất cả đều dựa vào đám người bên cạnh, chỉ là tình hình lúc này không được khả quan.
Nam Hoang cách Tây Hoang mấy chục vạn dặm, với tốc độ phi hành của thiên ảnh ma điêu thì chỉ cần thời gian một tháng là đến nơi.
Lý thuyết là như vậy nhưng thực tế hoàn toàn khác, một khi tiến vào Hoang Nguyên mỗi bước chân đều phải cẩn thận, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Theo như lão đầu tính toán, nếu không có gì bất thường thì trong vòng ba tháng có thể đến được Tây Hoang.
Đêm xuống, Hoang Nguyên rộng lớn chỉ còn một màu đen u ám, yên tĩnh và đáng sợ.
Bên ngoài một hang động, Lâm Phong lặng lẽ quan sát địa đồ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vào bên trong, vẻ mặt chán nản.
- Hài.
Tại sao lúc nào hắn cũng là người canh động, rõ ràng tu vi của hắn yếu nhất, theo lý thì phải là đối tượng được bảo vệ.
- Tiểu tử ngươi lại than thở cái gì?
- Ta không phục, rõ ràng ta mới là nhân vật chính.
Lần này đến Tây Hoang một đích là để lấy địa mẫu thánh liên, muốn lấy được thánh dược thì phải vào thánh địa, muốn vào thánh địa thì phải có danh ngạch, muốn có danh ngạch thì phải nhờ vào tài năng và thiên phú của Lâm Phong.
Từ đó thấy được vai trò của Lâm Phong là vô cùng quan trọng, hắn cần được bảo vệ.
- Không phải vẫn còn nha đầu đó sao?
- Lão đừng có hiểu lầm, ngủ trên cây là sở thích của bạo nữ.
Cách đó không xa, bên trên một nhánh của đại thụ có một nữ tử đang nằm im, ánh mắt ngắm nhìn dạ thiên, hàng vạn tinh tú lấp lánh cũng không thể soi sáng lòng nàng.
Thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ đến hắn nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nham nhở, nụ cười vô sỉ của hắn lại không nhịn được mà muốn động thủ.
- Chẳng lẽ đây là cảm giác thích một người nào đó?
Ánh mắt Phong Thanh Thanh liếc nhìn nam tử bên dưới, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng, cả hai thoáng ngẫn người.
- Hừ, nhìn nữa coi chừng lão nương móc cặp sắc nhãn của ngươi.
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đang ngắm đại thụ.
Lâm Phong cuối đầu tiếp tục quan sát địa đồ, hôm nay đã là ngày thứ ba hắn tiến vào Hoang Nguyên, một đường thuận lợi, không có gì bất thường.
- Hình như nơi này cũng không nguy hiểm lắm.
- Kịch vui còn ở phía sau.
Tuy Lâm Phong đã đi được một đoạn đường nhưng chỉ cách thành trì hơn ngàn dặm, phạm vi hoạt động của đám yêu thú cách thành trì khá xa để tránh bị tu sĩ săn bắt.
Bên trên địa đồ, ở giữa Nam Hoang và Tây Hoang có một vùng được tô đỏ, nơi này gọi là Loạn Vực Chi Địa.
Loạn Vực Chi Địa có hơn trăm cái thành trì lớn nhỏ khác nhau, mỗi cái có một thế lực thống trị, không có quy tắc, không có luật lệ, thực lực quyết định tất cả.
Nếu như Lâm Phong đủ mạnh, hắn có thể tiến vào chiếm lấy một cái thành trì làm của riêng.
- Đúng là một nơi hỗn loạn.
Nghe nói bên trong Loạn Vực Chi Địa lúc nào cũng có tu sĩ giao chiến, g·iết người đoạt bảo là chuyện thường ngày.
Tuy vậy vẫn có một số thành trì phát triển rất tốt, hoàn toàn không thua kém đại thành trì của thánh cung, nguyên nhân chủ yếu là do vị trí địa lý chiến lượt.
Muốn đến Tây Hoang nhất định phải đi qua Loạn Vực Chi Địa, muốn qua được nơi này cần phải tiêu một lượng lớn linh thạch để làm lộ phí.
- Chưa gì đã thấy lỗ.
- Đúng rồi, có một chuyện lão phu quên nói với tiểu tử ngươi.
- Chuyện gì?
- Một chuyện tốt và một chuyện xấu, tiểu tử ngươi muốn nghe chuyện nào trước?
Lâm Phong nhíu mày.
- Không phải chỉ có một chuyện thôi sao?
- Nhiều lời.
- Được rồi, chuyện xấu trước đi.
- Là thế này…
Theo như nội quy của thánh cung, trường hợp đệ tử được cử đi làm nhiệm vụ sẽ được hổ trợ một khoảng kinh phí, nhiệm vụ càng nguy hiểm thì khoảng hỗ trợ càng nhiều.
Theo lão đầu đánh giá thì nhiệm vụ của Lâm Phong có thể so với thiên cấp, số kinh phí hỗ trợ ít nhất là ngàn khối thượng phẩm linh thạch.
- Nhiều như vậy?
- Có thể còn nhiều hơn.
Lâm Phong im lặng, ngàn khối thượng phẩm linh thạch bước q·ua đ·ời hắn một cách âm thầm và lặng lẽ, một câu chào hỏi cũng không có.
- Lão đầu, nếu bây giờ ta quay lại lấy lộ phí có kịp không?
- Tiểu tử ngươi thật sự muốn trở lại?
- Không có lộ phí thì đi kiểu gì, chẳng phải cổ nhân cũng có câu quay đầu là bờ sao?
- Bờ này không chứa nỗi tiểu tử ngươi.
Phía sau Lâm Phong chính là Trường Hà, nơi đó có vô số tu sĩ ngày đêm nhớ thương hắn, một khi trở về thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng được đám thanh niên chào đón cuồn nhiệt với tất cả tinh thần và linh lực, Lâm Phong lập tức dập tắt ý nghĩ trở lại.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một yêu nữ hại nước hại dân, nếu để nàng biết tên nào đó vì ngàn khối thượng phẩm linh thạch mà bỏ qua bệnh tình của sư phụ, kết quả nhất định sẽ rất thảm.