Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 406: Tâm sự




Chương 406: Tâm sự

Trước khi đến Tây Hoang có thể đột phá vương giả là tốt nhất, như vậy khả năng chiến thắng đám thiên kiêu kia sẽ cao hơn.

Lâm Phong đồng ý, lần này đối thủ của hắn không phải dạng vừa, kinh nghiệm phong phú lại có ưu thế sân nhà, ngay cả linh lực cũng không bằng đối thủ, chỉ dựa vào niềm tin là chưa đủ.

Nghĩ là làm, Lâm Phong lập tức vận công tu luyện, hắn vừa lấy ra mấy khối linh thạch thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến.

- ẦM…

Cửa phòng mở ra, chính xác là bị đá ra, nữ tử từ bên ngoài bước vào, cả người khoác huyết bào, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân trong phòng.

- Ta muốn luyện đan.

- Ngươi không thể bước vào một cách bình thường được sao ?

Lâm Phong nhíu mày, yêu nữ quá kiêu ngạo, hoàn toàn không để hắn vào mắt.

- Không dạy.

- Hừ.

Linh Mộng cỡi huyết bào để lộ bạch y bên trong, rõ ràng nàng đã nhượng bộ tên khốn trước mặt.

Lâm Phong chăm chú nhìn yêu nữ, trong lòng xuất hiện cảm giác khó tả, tuy bên ngoài là bạch y thuần khiết nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát khí, thiện ác khó phân.

- Được rồi.

Dù sao yêu nữ cũng đã nhượng bộ, hắn cũng không thể được nước lấn tới.

Lâm Phong lấy ra một cái đan đỉnh cùng với mấy gốc linh dược, vẻ mặt nghiêm túc nhìn yêu nữ.

- Nhìn cho kĩ vào, ta chỉ làm một lần thôi đó.

- Ta không phải đến để xem ngươi luyện đan.

- Cổ nhân có câu, trăm nghe không bằng một thấy, không phải ai cũng có cơ hội xem lão tử luyện đan, đúng là có phúc mà không biết hưởng.

- Ngươi…

Linh Mộng trừng mắt nhìn tên nam nhân đối diện, chỉ hận không thể phóng tới đánh cho hắn một trận, rõ ràng đã nuốt không ít linh thạch của nàng mà còn nói đến tốt đẹp như vậy.

Lâm Phong ngó lơ yêu nữ, hắn bắt đầu cho linh dược vào đan đỉnh chuẩn bị luyện đan, động tác vô cùng chuyên nghiệp.



Nữa giờ trôi qua, Lâm Phong thu lại hỏa lực, kết thúc quá trình luyện đan.

Linh Mộng đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc, tốc độ luyện đan của tên khốn này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.

- Thật nhanh.

Lâm Phong thò tay vào đan đỉnh mốc ra một viên đan dược màu đen, gật đầu hài lòng.

- Không tệ.

Ánh mắt nhìn qua chỗ yêu nữ.

- Nhìn kĩ chưa ?

- Chỉ có một viên ?

- Không sai.

Lâm Phong cẩn thận bỏ viên đan dược vào bình ngọc rồi ném cho yêu nữ.

- Khi nào ngươi có thể luyện được thế này thì đến gặp ta.

Linh Mộng nhìn viên đan dược trong bình, gần như đã bị cháy đen, chẳng khác gì là phế đan, hèn gì tên khốn này lại luyện nhanh như vậy.

- Ngươi có ý gì ?

- Chẳng phải ta đã nói rồi sao ?

Lâm Phong mỉm cười, ý của hắn chính là bây giờ Linh Mộng ngay cả một viên phế đan cũng không luyện được.

- Trở về hảo hảo luyện tập, đừng phụ kỳ vọng của ta.

- Ngươi…

Linh Mộng nắm chặc bình đan dược trong tay, hỏa ảnh ẩn hiện, nàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân đối diện một lúc rồi xoay người rời đi.

- Hù, làm hết hồn.

Lâm Phong nhìn yêu nữ đi mất liền thở phào nhẹ nhõm, hắn còn sợ nàng thẹn quá hóa giận.

- Lão đầu, chiêu kích tướng này của lão hình như rất có hiệu quả.



- Tất nhiên, không phải ai cũng có da mặt dày như tiểu tử ngươi.

- Hắc hắc… quá khen.

- Đây chỉ mới là bắt đầu, cuộc vui còn ở phía sau.

Cách đó không xa, Phi Dao dẫn theo Huân Vũ đến trước một căn phòng thì dừng lại.

- Tỷ tỷ đang đợi Huân Vũ tỷ ở bên trong.

- Đa tạ.

Liễu Huân Vũ nhìn Phi Dao rời đi sau đó xoay người bước vào phòng, ánh mắt nàng lướt qua một vòng cuối cùng dừng lại trên người lam y nữ tử.

Nàng đi đến bên cạnh đối phương, khẽ mỉm cười.

- Tìm ta có chuyện gì sao ?

Lãnh Hàn Băng lấy ra một cái giới chỉ.

- Tặng cho tỷ.

Huân Vũ nhận lấy giới chỉ, thần thức đảo qua, vẻ mặt hiện rõ kinh ngạc.

- Đây là…

Bên trong giới chỉ chứa đầy bảo vật, hơn nữa phẩm cấp rất cao, ngay cả thiên cấp cũng có vài cái.

Tuy cảm tình giữa nàng và đối phương rất tốt nhưng không đến mức phải mang những bảo vật thế này ra tặng.

- Sao lại tặng cho ta ?

- Những thứ này xem như là lễ vật cầu thân.

Chuyện là Hàn Băng từ chỗ tiểu muội biết được lưu manh vì muốn cầu thân phải mượn bảo vật của Liễu gia, nàng cảm thấy bản thân cũng có một phần trách nhiệm.

Nếu không phải Lâm Phong mang hết gia tài đến Lãnh gia cầu thân thì hắn đã không rơi vào bước đường này.

Huân Vũ ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc sau đã hiểu rõ mọi chuyện, không ngờ Lâm Phong vì thực hiện lời hứa với Liễu gia mà ngay cả Hàn Băng cũng che giấu.

- Thật ra mọi chuyện không phải như vậy.



Tổ địa đối với Liễu gia vô cùng quan trọng, cho dù có đánh đổi phần lớn gia sản thì bọn họ cũng chấp nhận.

Hàn Băng từng nghe nói qua Liễu gia tổ địa, lần trước Huân Vũ đến nhờ Lâm Phong tìm giúp thì nàng cũng ở bên cạnh, chỉ là không ngờ thứ đó lại quan trọng như vậy.

- Là như vậy sao?

Huân Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, khẽ nói.

- Chẳng lẽ hắn không nói chuyện này cho muội biết?

Hàn Băng khẽ lắc đầu, nếu nàng biết thì đâu cần chạy đi giúp lưu manh chuẩn bị nhiều bảo vật như vậy.

Huân Vũ nắm lấy ngọc thủ Hàn Băng.

- Ta nghĩ hắn không phải muốn giấu muội mà là không dám nói với muội.

Tính tình Hàn Băng lạnh lùng, cách người ngàn dặm, cho dù là Phi Dao cũng không dám tùy tiện đùa giỡn với nàng.

Tuy Lâm Phong bình thường cười nói những vẫn giữ một khoảng cách với Hàn Băng, hắn sợ nàng thẹn quá hóa giận.

- Ta biết muội luôn đứng phía sau bảo vệ cho hắn, nhiều lúc ta cảm giác muội không phải là đạo lữ mà là mẫu thân của hắn.

- Ta…

- Ta nghĩ hắn cũng muốn bảo vệ muội giống như muội bảo vệ hắn, muốn muội đi bên cạnh hơn là đi phía sau.

Hàn Băng nhíu mày, trong lòng quanh quẩn những lời nói của Huân Vũ, có lẽ nàng đã quá lạnh nhạt với lưu manh.

Huân Vũ mỉm cười, ánh mắt ẩn ý nhìn nữ tử bên cạnh.

- Ta có thể hỏi muội một chuyện không?

- Chuyện gì?

- Hắn đã ôm muội lần nào chưa?

- Chuyện này…

Hàn Băng khẽ gật đầu, lần đó nàng và hắn cùng rơi xuống vực, trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh thì nàng đã giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.

Huân Vũ bỉu môi.

- Không ngờ muội lợi hại như vậy, ta và hắn vẫn chưa tới cảnh giới đó…

Lúc sau, cả hai bắt đầu trò chuyện, không chỉ có Huân Vũ mà ngay cả Hàn Băng cũng mở lời, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã không còn như lúc đầu.