Thiên La

Chương 403: Tiến thối lưỡng nan




Chương 403: Tiến thối lưỡng nan

Lâm Phong âm thầm vận công ổn định khí tức, vẻ mặt trở lại như thường.

- Nếu Nam Cung tỷ tỷ không còn chuyện gì để nói, tiểu đệ xin cáo từ.

- Đợi đã.

Như Mộng biết không lung lạc được đối phương, liền vào chính sự.

- Chuyện lần trước đạo hữu đề nghị, trưởng lão thánh cung đã đồng ý.

- Là chuyện gì ?

- Chính là chuyện danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.

- Chuyện đó…

Lâm Phong nhíu mày, trong lòng thầm mắng yêu nữ phá hỏng đại sự.

- Chuyện đó tỷ tỷ xem như tiểu đệ nói lung tung là được.

- Đạo hữu có ý gì ?

Nam Cung Như Mộng đổi giọng, ánh mắt thoáng hiện tức giận, vì chuyện này mà nàng đã ra sức giúp hắn thuyết phục trưởng lão, bây giờ hắn lại nói không cần, rõ ràng là đang muốn đùa giỡn với nàng.

Lâm Phong thở dài, bắt đầu kể ra mọi chuyện, thật ra kế hoạch lần này là chủ ý của hắn, chỉ là không ngờ đám người đi cùng lại phản đối.

Đường đến Tây Hoang vô cùng nguy hiểm cho nên thánh cung đã bí mật cử cường giả theo sau bảo hộ, đám người này vô cùng tự cao không muốn hợp tác cùng Trường Hà.

- Chuyện này là lỗi của tiểu đệ, xin tỷ tỷ bỏ qua.

Chuyện Linh Mộng vẫn là bí mật, tạm thời không thể truyền ra bên ngoài cho nên Lâm Phong chỉ có thể tìm người gánh tội thay yêu nữ.

Như Mộng nhìn vẻ mặt đối phương, không biết rõ là thật hay giả.

- Đạo hữu nói xem, tiểu nữ nên trả lời với các vị trưởng lão như thế nào ?

- Điều kiện ban đầu tiểu đệ vẫn giữ nguyên, một khi lấy được danh ngạch sẽ ưu tiên cho Trường Hà thánh cung.

- Ưu tiên là tặng hay là giao dịch ?

- Tiểu đệ sẽ giảm giá một nữa, chỉ có thể như vậy thôi.

Đây chính là biện pháp Lâm Phong đã suy nghĩ, bây giờ chỉ có thể làm như vậy, sau này lại tính tiếp.

Nam Cung Như Mộng khẽ gật đầu, xem như là chấp nhận đề nghị, bây giờ có ép hắn cũng không ra được thứ gì.



- Ta sẽ giúp đạo hữu truyền lời.

Lâm Phong thở phào, hắn lập tức xoay người rời đi, nơi này quá nguy hiểm không thể ở lâu, hắn còn chưa kịp dời bước thì giọng nói từ phía sau truyền đến.

- Đợi đã.

- Tỷ tỷ còn chuyện gì sao ?

- Như Mộng muốn đấu đan với đạo hữu.

- Tiểu đệ bất tài, cam bái hạ phong.

Lâm Phong không cần suy nghĩ liền từ chối, hắn vừa thắng Trương Huyền bây giờ lại đấu Nam Cung Như Mộng, lỡ như thắng trận chẳng khác nào dẫm đạp lên danh dự Trường Hà thánh cung.

Lúc đó nhất định sẽ trở thành công địch của toàn bộ đệ tử Trường Hà, không đúng phải là công địch của một nữa tu sĩ Nam Hoang.

Đám lang sói ngoài kia nhìn thấy nữ thần bị ức h·iếp nhất định sẽ tìm hắn đòi lại công đạo, một khi bọn chúng kéo đến, uy lực không khác gì thú triều, vừa nghĩ đã thấy sợ.

Lâm Phong đợi một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời, hắn xoay người rời đi, khi hắn lén nhìn lại vẫn thấy Như Mộng ngồi dưới gốc linh thụ, bộ dáng ung dung, rõ ràng không có y ngăn cản.

- Xem như thoát được một kiếp.

- Đừng thấy hoa nở mà tưởng xuân về, kịch hay còn ở phía sau.

- Ở đâu, sao ta không thấy ?

Lâm Phong bây giờ không phải Lâm Phong của ngày hôm qua, chỉ một vài câu nói sao có thể dọa được hắn.

- Két…

Đại môn mở ra, Lâm Phong hiên ngang xuất hiện, đối diện hắn là hơn ngàn đệ tử thánh cung, nam nữ có đủ.

Một chân hắn vừa bước ra đại môn, đám thanh niên đối diện đã rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.

Lâm Phong thu chân vào, đám thanh niên khôi phục bộ dáng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Phong thử vài lần, cuối cùng hắn quyết định đóng cửa cố thủ.

- Mấy tên này đúng là dư thừa tinh lực, để xem các ngươi chờ được bao lâu.

Vài canh giờ trôi qua, Lâm Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng, bây giờ mà không về thì sẽ không kịp chuẩn bị cầu thân.

- Lão đầu nếu bây giờ xong ra ngoài thì có bao nhiêu cơ hội phá được vòng vây.

- Đây là di ngôn của tiểu tử ngươi ?



Lâm Phong bắt đầu tính toán, hơn ngàn tên linh giả, vài chục tên vương giả vây đánh một tên đan sư lục cấp linh giả, có c·hết hay không ?

Đúng lúc này, giọng nói động lòng người truyền đến.

- Lâ·m đ·ạo hữu vẫn chưa đi ?

- Tại hạ…

- Chẳng lẽ đạo hữu muốn qua đêm ở đây ?

- Không có.

Lâm Phong lập tức lắc đầu, làm như vậy chẳng khác gì t·ự s·át.

Nam Cung Như Mộng mỉm cười.

- Vậy làm phiền đạo hữu mau rời đi, tiểu nữ còn phải tu luyện.

- Được rồi.

Lâm Phong thở dài, ngay từ lúc hắn bước vào nơi này đã không thể quay đầu, nữ nhân này thật là nguy hiểm.

- Tiểu đệ đồng ý đề nghị của tỷ tỷ.

Nam Cung Như Mộng khẽ mỉm cười, nàng bước ra bên ngoài, ánh mắt liếc nhìn đám đệ tử đối diện.

- Các ngươi muốn phạm thánh quy?

Đám đệ tử im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

Nam Cung Như Mộng nhíu mày.

- Còn không đi.

Hơn ngàn tên đệ tử dần tán đi, Nam Cung Như Mộng đi tới bên cạnh một nữ tử.

- Lý chấp sự, làm phiền người dẫn Lâ·m đ·ạo hữu trở về.

- Được.

Lâm Phong nhìn Nam Cung Như Mộng rời đi, trong lòng không hiểu sao lại có chút hoảng sợ, nữ nhân này không chỉ nguy hiểm mà còn bá đạo.

Một canh giờ trôi qua, cuối cùng Lâm Phong cũng về tới cứ điểm Cửu Huyền, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở gốc nhỏ trước đại môn, nơi đó có một nữ tử đang liếc nhìn xung quanh.

Lâm Phong từ phía sau nàng bước tới.



- Tiểu sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?

- Á…

Lãnh Phi Dao hét lên, ánh mắt tức giận nhìn tên sư đệ.

- Đệ muốn hù c·hết ta hả?

- Đệ không cố ý.

- Hừ.

Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ rời đi liền đuổi theo.

- Sư tỷ hình như tỷ đang chờ người có phải không ?

- Tiểu Phong tử đáng c·hết, còn không phải tại đệ sao.

Lâm Phong đi mấy canh giờ vẫn chưa về, Lãnh Hàn Băng để tiểu muội đi tìm hiểu một chút xem thử có chuyện gì sảy ra.

Phi Dao suy nghĩ một lúc quyết định ôm cây đợi thỏ, một khi Lâm Phong trở về sẽ đi qua đại môn, nàng chỉ cần đứng ở đây chờ thì kiểu gì cũng gặp hắn.

- Tỷ tỷ nói đệ mau đi nghĩ ngơi, này mai còn phải đến Liễu gia.

- Đệ biết rồi.

Lâm Phong gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, dù ở Cửu Huyền hay Trường Hà thì băng nữ vẫn là người quan tâm hắn nhất, ân tình to lớn của nàng chỉ có thể dùng tấm thân này báo đáp.

Phi Dao dứt lời liền rời đi, nàng còn phải đi thông báo cho tỷ tỷ biết tiểu sư đệ đã trở về.

Lâm Phong một mình trở về phòng, trên đường đi hắn cùng lão đầu tiếp tục thương lượng đối sách ứng chiến Nam Cung Như Mộng.

- Lão đầu có cao kiến gì không ?

- Tiểu tử ngươi nên tự giải quyết, không thể chuyện gì cũng dựa vào lão phu.

- Lại tới nữa.

Lâm Phong thầm mắng lão đầu thừa nước đục thả câu, ngoài mặt bày ra bộ dáng cung kính.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Tiên hạ thủ vi cường.

- Là sao ?

- Chủ động xuất kích.

Lần này thi đấu nhất định lành ít dữ nhiều, dù thắng hay thua thì Lâm Phong cũng rơi vào thế khó, thua thì mất danh, thắng thì m·ất m·ạng.