Thiên La

Chương 404: Cầu thân




Chương 404: Cầu thân

Theo ý của lão đầu thì hắn nên chủ động đưa ra lời khiêu chiến nhưng thời gian không phải bây giờ, địa điểm cũng không phải Trường Hà.

- Vậy lão nói xem chọn chỗ nào là tốt ?

- Đan thành.

Khi Lâm Phong khiêu chiến thập đại thiên kiêu cũng chính là cơ hội giao đấu với Nam Cung Như Mộng.

- Lúc đó cả đám tiểu tử các ngươi cùng thi đấu, dù nha đầu kia có thua cũng không mất thể diện.

- Tiền bối cao minh, tiểu bối bái phục.

Khiêu chiến thập đại thiên kiêu chắc chắn không chỉ có mình Lâm Phong, nếu như có thêm vài tên thiên kiêu đánh bại Nam Cung Như Mộng sẽ giúp hắn chia sẽ không ít áp lực.

Tuy đã tìm được cách giải quyết nhưng Lâm Phong vẫn cảm giác có chút khó chịu.

- Nữ nhân trong thiên hạ chẳng có mấy người là tốt đẹp.

- Vậy ta thì sao ?

- Ngươi… ngươi… ngươi… sao ngươi lại ở đây ?

- Ngươi đoán xem.

Ánh mắt Linh Mộng trở nên lạnh lùng, nàng ngồi đợi cả canh giờ vậy mà từ lúc bước vào phòng, tên khốn này hoàn toàn không để ý đến, lại còn không ngừng nói nhảm.

Lâm Phong đột nhiên nhớ tới những chuyện Hàn Băng nói với hắn, vẻ mặt lập tức thay đổi, bộ dáng nghiêm túc.

- Nể tình Hàn Băng sư tỷ, ta sẽ chỉ dạy đan thuật cho ngươi nhưng ta có điều kiện.

- Ngươi muốn bao nhiêu ?

- Đối với ta linh thạch không phải là tất cả.

Linh Mộng thu lại ánh mắt rực lửa, nàng mỉm cười nhìn hắn.

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta ?

- Đúng vậy.

- Không hối hận ?

- Ta muốn ngươi phải tuân thủ theo quy tắc của ta.

Lâm Phong nhếch môi, vẻ mặt đắt ý nhìn yêu nữ, so về mỹ nhân kế thì Linh Mộng còn thua xa Như Mộng.

Linh Mộng nhíu mày, tên khốn này lại bắt đầu đùa giỡn nàng.

- Nói điều kiện của ngươi đi.



- Thứ nhất, mỗi một canh giờ ta sẽ thu hai vạn trung phẩm linh thạch.

- Hừ, vô sỉ.

- Thứ hai, ta không thích hồng y, hôm sau mặt bạch y đến đây.

Linh Mộng lạnh lùng nhìn hắn.

- Ta không thích bạch y.

- Đó là chuyện của ngươi.

- Y phục liên quan gì đến luyện đan ?

- Thứ ba, không được ý kiến.

Lâm Phong ra hiệu đuổi khách.

- Hôm nay tâm trạng ta không tốt, đêm mai lại đến.

- Ngươi…

Linh Mộng nhìn tên khốn trước mặt bò lên giường, hỏa khí công tâm, nếu không phải vì sư phụ thì nhất định nàng sẽ để hắn nằm luôn trên giường.

- Hừ.

Lâm Phong nhìn yêu nữ rời đi liền ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc.

- Thật sự đi rồi?

- Đi rồi.

- Hắc hắc… quá đã.

Từ khi gặp được yêu nữ thì đây là lần đầu hắn chiếm được thế thượng phong.

- Chỉ cần tiểu tử ngươi làm theo cách của lão phu sớm muộn cũng thu phục được nha đầu kia, lúc đó muốn làm gì thì tùy ý.

- Tuân lệnh.

Đệ tử của lão đầu ai không phải là tuyệt thế thiên kiêu, xem thường thiên hạ nhưng bọn họ đều ngoan ngoãn nghe lời, chứng tỏ thủ đoạn dạy dỗ của lão không phải dạng vừa.

Tuy ngoài mặt Lâm Phong vẫn thường cùng lão đấu khẩu nhưng trong lòng đã sớm xem lão như ân sư, nói gì nghe đó.

Nghĩ đến tình cảnh yêu nữ vì hắn bưng trà rót nước, cuối đầu vâng dạ trong lòng lại thấy hưng phấn.

- Lần này lão tử nhất định phải lấy cả vốn lẫn lãi.

Bên trong một căn phòng của Liễu gia, Liễu Mông đang cùng đám lão đầu thương nghị thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.



- Gia chủ, Nam Cung chấp sự cầu kiến.

- Nha đầu đó đến đây làm gì?

Đám lão đầu liếc nhìn nhau, Nam Cung Như Mộng ở Trường Hà có địa vị đặt thù, tuy chỉ là chấp sự ngoại môn nhưng ảnh hưởng còn hơn cả thánh nữ.

Một lão đầu nhíu mày.

- Đêm khuya đến thăm nhất định là có đại sự.

Liễu Mông gật đầu.

- Mau mời Nam Cung chấp sự vào đây.

- Tuân lệnh.

Cửa phòng mở ra, Nam Cung Như Mộng xuất hiện, nàng hướng về đám lão đầu hành lễ.

- Như Mộng tham kiến các vị tiền bối.

- Không cần đa lễ.

Liễu Mông mỉm cười, vẻ mặt như nhìn thấy tiểu bối trong tộc.

- Không biết Nam Cung chấp sự lần này đến đây là vì chuyện gì?

- Như Mộng nghe nói ngày mai Lâm Phong sẽ đến Liễu gia cầu thân?

- Đúng là có chuyện này.

- Như Mộng muốn nghe ý kiến của các vị tiền bối.

Chuyện Lâm Phong đến cầu thân, Như Mộng đã sớm để ý, chỉ là thái độ của Liễu gia làm cho nàng khó hiểu.

Từ khi Lâm Phong đến Trường Hà, Liễu gia gần như không liên hệ gì với hắn, rõ ràng là không xem trọng chuyện hôn sự nhưng lại phái thiếu chủ Liễu Kỳ đi mấy vạn dặm để đón tiếp.

Liễu Mông nhíu mày, Lâm Phong trở thành người của Liễu gia là chuyện sớm muộn, chỉ là chưa công bố ra bên ngoài.

- Chuyện hôn sự lần này lão phu cùng với các vị trưởng lão vẫn đang bàn bạc.

- Lâm Phong là kỳ tài thiên hạ, Liễu gia có hắn trợ giúp như hổ thêm cánh, Như Mộng cả gan xin các vị tiền bối chấp nhận.

- Lâm Phong có thể được Nam Cung chấp sự xem trọng, đúng là không đơn giản.

Như Mộng im lặng, bây giờ nàng đã không thể nhìn thấu đan thuật của Lâm Phong, trận đấu tiếp theo không biết ai sẽ giành chiến thắng.

Nàng chỉ muốn đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, cho dù không lôi kéo được Lâm Phong cũng không thể trở thành kẻ thù của hắn.

Chỉ cần Lâm Phong có quan hệ với Liễu gia thì hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi Trường Hà.



Sau khi trò chuyện một lúc, Nam Cung Như Mộng rời đi, đám lão đầu lại tiếp tục bàn luận.

Một vị trưởng lão nhịn không được hỏi.

- Gia chủ vì sao ngài lại không nói thật cho nha đầu kia biết ?

- Lời ta nói chính là sự thật, không phải chúng ta đang bàn về chuyện của Lâm Phong sao ?

- Nhưng chẳng phải Liễu gia đã chấp nhận Lâm Phong ?

- Lão phu có nói không sao ?

Liễu Mông nhìn vẻ mặt trầm ngâm của đám lão đầu liền giải thích.

- Đừng thấy nha đầu này bình thường dễ nói nhưng thật ra nội tâm vô cùng kiêu ngạo, ngay cả Linh Mộng thánh nữ cũng không để vào mắt.

- Gia chủ nói không sai, Trường Hà từng lưu truyền một câu nói Nam Hoang Nhất Mộng cũng chính là Nam Cung Như Mộng.

Một lão đầu nhíu mày.

- Chẳng lẽ thiên phú của Lâm Phong còn hơn cả Linh Mộng.

Liễu Mông lắc đầu.

- Cả hai đều là kỳ tài, khó mà nói được.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ?

- Mượn nước đẩy thuyền.

Hôm sau, Lâm Phong theo kế hoạch đi tới Liễu gia cầu thân, hắn vừa bước ra đại môn thì nhìn thấy một đám người đứng chờ sẵn.

- Liễu đại ca, sao huynh lại ở đây ?

- Gia chủ lo đệ không quen đường nên sai ta đến đón.

Liễu Kỳ tiến vào một chiếc xe ngựa, hắn mỉm cười nhìn Lâm Phong.

- Vào đây rồi nói.

- À được.

Lâm Phong nhảy lên xe, vừa bước vào bên trong, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nơi này khá rộng đủ chỗ cho mười mấy người ngồi.

Bên trong nội thất sang trọng, bên ngoài lấp lánh ngân quang, kéo xe là hai con địa cấp độc giác yêu mã, ngoài ra còn có mấy chục tên hộ vệ đi theo, thanh thế vô cung to lớn.

- Liễu đại ca làm như vậy có phải hơi quá không ?

- Đây là ý kiến của gia chủ.

Lâm Phong nhíu mày, rõ ràng hắn và lão gia chủ đã bàn từ trước, chuyện cầu thân có liên quan đến tổ địa tốt nhất là không nên quá lộ liễu.

Với tình hình thế này chỉ sợ hắn vừa đến Liễu gia thì cả thánh thành đều biết tin.