Chương 402: Giao dịch
Lâm Phong bế quan ba ngày thành công đột phá linh giả lục cấp, hắn lấy ra Thông Thiên đỉnh chuẩn bị luyện vài viên đan dược để chúc mừng thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Bây giờ không phải lúc thích hợp luyện đan.
- Đúng rồi.
Hôm sau chính là ngày lành tháng tốt, Lâm Phong phải mang lễ vật đến Liễu gia cầu thân, chút nữa là quên mất.
Trước tiên phải đi chuẩn bị vài thứ, vừa bước ra khỏi phòng thì nghe được giọng nói, một thanh niên từ xa chạy đến.
- Lâm sư huynh, Lãnh chấp sự có chuyện muốn tìm huynh.
- Làm phiền huynh đệ dẫn đường.
Trong lúc Lâm Phong bế quan thì Trường Hà thánh cung đến tìm hắn vài lần, nói là có chuyện quan trong cần thương lượng.
Hàn Băng không muốn lưu manh bị làm phiền, nàng hứa khi nào hắn xuất quan sẽ chuyển lời.
Sau khi nghe được mọi chuyện, Lâm Phong đoán Trường Hà thánh cung tìm hắn là vì danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Vốn dĩ hai bên có thể hợp tác thuận lợi nhưng vì yêu nữ ngăn cản cho nên đại sự bất thành.
Lâm Phong quyết định đi đến thánh cung một chuyến, dù không thể hợp tác cũng phải cho đối phương một câu trả lời.
Nhờ có chấp sự dẫn đường, Lâm Phong thuận lợi tiến vào Trường Hà thánh cung, trên đường đi hắn cảm nhận được không ít ánh mắt bất thiện của đám đệ tử xung quanh.
Hai người đi đến trước đại môn của một cái biệt viện thì dừng lại, tên chấp sự mỉm cười.
- Lâ·m đ·ạo hữu, Nam Cung chấp sự đang chờ bên trong.
- Đạo hữu không vào sao ?
- Đạo hữu có điều không biết, nơi này nam nhân không thể tùy tiện bước vào.
- Chẳng lẽ ta không phải là nam nhân ?
Lâm Phong nhíu mày, đột nhiên hắn có một dự cảm vô cùng bất an, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hình như lần trước hắn gặp Nam Cung Như Mộng không phải chỗ này.
Tên chấp sự nhìn Lâm Phong vài lần sau đó lắc đầu.
- Đạo hữu đúng là nam nhân.
- Như vậy ta cũng không thể tùy tiện bước vào có đúng không ?
- Xin đạo hữu đừng để Nam Cung chấp sự chờ đợi.
Trong lúc Lâm Phong đang suy nghĩ có nên vào hay không thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Mau vào thôi.
- Lão đầu, ta cảm giác bên trong không an toàn.
- Ngươi còn không đi thì chút nữa sẽ có án mạng.
- Hả ?
Lâm Phong còn chưa hiểu lão đầu nói gì thì nghe thấy vô số tiếng bước chân truyền đến, vừa xoay người thì nhìn thấy một đám đệ tử thánh cung đang chạy về phía này.
Hắn lập tức đẩy cửa bước vào bên trong.
- Thật là nguy hiểm.
Không ngờ bên trong thánh cung lại có nhiều yêu lang như vậy, đáng tiết là không cắn được hắn.
Lâm Phong hít sâu một hơi lấy lại phong độ, ánh mắt liếc nhìn xung, nơi này khá lớn, trước mặt hắn là hoa viên, màu sắc rực rỡ, số lượng không dưới vạn gốc, hương thơm ngào ngạt.
- Đây là địa cấp lạc hồn hoa, phong linh thảo, xích hà lam hoa…
Toàn bộ hoa viên đều là linh dược, địa cấp linh dược cũng không ít, trong đó có vài gốc có thể đột phá thiên cấp.
- Lão đầu nhìn xem có trận pháp hay cấm chế gì không ?
- …
- Lão đầu, alo alo…
- Đừng có gọi nữa, lão phu không quen biết với tiểu tử ngươi.
Lão đầu bỏ lại một câu rồi lặn mất, Lâm Phong chỉ có thể tự lực gánh sinh, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
- Thật sự là không có ai.
Hắn thử đưa tay chạm vào gốc linh dược, giọng nói của lão đầu lập tức truyền đến.
- Tiểu tử trời đánh, làm thật đó hả ?
- Quân tử không nói đùa.
- Quân tử cái tổ tông nhà ngươi.
Lão đầu cảm giác khó thở, cảnh giới vô sỉ của tên tiểu tử này đã vượt quá nhận thức của lão.
Lâm Phong dùng ánh mắt kiên định nhìn lão.
- Ta làm như vậy là muốn tốt cho Nam Cung đạo hữu, lão nhìn xem bao nhiêu linh dược trân quý lại bày đầy ra như vậy, quá chủ quan.
- Nơi này là thánh cung, tên nào dám lấy ?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Cổ nhân có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nhưng nơi an toàn nhất chưa chắc đã an toàn, trên đời không có gì là tuyệt đối, cẩn thận sẽ ngồi thuyền vạn năm.
Vì để Nam Cung Như Mộng nhận ra sai lầm, Lâm Phong không tiết hi sinh danh dự của bản thân.
- Ta không vào địa ngục thì ai vào ?
- …
Lâm Phong không nghe thấy lão đầu trả lời, thầm nghĩ có lẽ lão đã bị hắn thuyết phục, ánh mắt rực sáng nhìn về đám linh dược trước mặt.
Đúng lúc này, cửa phòng hé mở, một nữ tử mặt hoàng y từ bên trong bước ra, khi nàng xuất hiện thiên địa thất sắc, hoa viên rực rỡ chỉ còn lại một đóa kiều hoa.
Lâm Phong nhìn đến ngẫn người, bây giờ hắn đã hiểu vì sao đám người ngoài kia lại không để ý linh dược nơi này, bơi vì thứ bọn họ muốn chính là đóa hoa đẹp nhất Nam Hoang, Nam Cung Như Mộng.
Nếu chỉ so về nhan sắc thì yêu nữ hoàn toàn không có cửa đứng chung với nữ nhân này.
Nam Cung Như Mộng bước tới bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt nhìn đại thủ của hắn vẫn đang hướng về linh dược của nàng.
- Không ngờ Lâ·m đ·ạo hữu cũng có hứng thú với hương dược.
- À… đúng vậy, thật thơm.
Lâm Phong mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thành thật, chỉ cần là những thứ có thể đổi thành linh thạch thì hắn đều có hứng thú.
Như Mộng khẽ mỉm cười.
- Đạo hữu đã hứng thú như vậy, có muốn cùng tiểu nữ đi tham quan một vòng không ?
- Tốt.
Sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Phong biết được nơi này chính là chỗ ở của Nam Cung Như Mộng, nơi lần trước hai người gặp nhau là chấp sự phòng.
Đi được một lúc, cả hai dừng lại bên dưới một gốc linh thụ, Lâm Phong ngẫn đầu nhìn lên, trên cây có vài chục linh quả, dựa vào màu sắc và hương vị có thể đoán được là bọn chúng sắp thành thục.
- Lâ·m đ·ạo hữu có muốn dùng thử không ?
- Thật sao ?
Ngọc thủ Nam Cung Như Mộng giơ lên, linh quả rơi vào tay nàng.
- Mời đạo hữu dùng thử.
Lâm Phong lắc đầu.
- Không cần, tại hạ không đói.
- Đạo hữu sợ tiểu nữ giở trò ?
- Làm sao có thể.
Như Mộng đặt linh quả bên cạnh, nàng mỉm cười nhìn hắn.
- Đạo hữu thấy nơi này thế nào ?
- Thế ngoại đào viên, nhân gian mỹ cảnh.
- Nếu đạo hữu gia nhập Trường Hà, nơi này sẽ tặng cho đạo hữu.
Lâm Phong sớm đoán được nữ nhân này nhất định có ý đồ, chỉ là một cái dược viên mà muốn mua chuộc hắn, đúng là mơ tưởng viễn vong.
- Tại hạ là đệ tử Cửu Huyền sao có thể gia nhập Trường Hà.
- Một cái biệt viện không đủ vậy thêm chủ nhân của biệt viện thì sao ?
- Hả ?
Lâm Phong cảm giác trái tim yếu đuối không ngừng gia tốc, lúc nào cũng có thể tan vỡ, trong thoáng chốc hắn đã có suy nghĩ đồng ý.
Giọng nói lão đầu từ sâu trong linh hồn truyền đến.
- Tiểu ngốc tử, nha đầu đó chưa chắc là chủ nhân nơi này.
- À thế à.
Như Mộng chỉ nói là chủ nhân của biệt viện chứ không nói là bản thân nàng, không chừng lúc đó lại lòi ra thêm một lão bà tám mươi tuổi.
- Thật là nguy hiểm.
Nam Cung Như Mộng âm thầm quan sát biểu hiện của nam nhân đối diện, khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của hắn lại trở nên nghiêm túc, ánh mắt thoáng hiện kinh ngạc.