Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 401: Trở về




Chương 401: Trở về

Sau vài ngày tìm kiếm, cuối cùng Lâm Phong cũng chọn được nơi có phong thủy tốt để an tán hai vị thánh nhân.

Vì để tránh phiền phức hắn quyết định chọn phương pháp hỏa tán, thánh cốt trãi qua mấy chục vạn năm, linh lực đã hoàn toàn tiêu tán chỉ cần dùng một ngọn lửa nhỏ là có thể giải quyết.

- Các vị tiền bối trên trời có linh nhất định phải phù hộ cho tiểu bối bình an vô sự, gặp dữ hóa lành, công thành danh toại, thuận buồm xui gió, trăm năm hạnh phúc…

Đại lễ kết thúc, Lâm Phong xoay người rời đi, bộ dáng cô độc.

- Thử hỏi trên đời còn mấy ai được như lão tử.

- Hừ, tiểu tử ngươi cắn cũng không ít đâu.

Giọng nói lão đầu tràn đầy khinh bỉ, bên trong phong ấn thượng cổ chiến trường tên tiểu tử này đã nuốt không ít bảo vật.

- Tiểu tử ngươi mang bảo vật trả lại cho đám hậu nhân, như vậy mới gọi là nhân nghĩa.

Lâm Phong lặp tức lắc đầu, chuyện nhàm chán như vậy hắn tuyệt đối không làm.

- Lão đầu thật ra ta có một chuyện vẫn chưa nói cho lão biết.

- Chuyện gì ?

- Mẫu thân của ta họ Lý.

- ...

Thánh nhân họ Lý, mẫu thân của Lâm Phong cũng họ Lý, biết đâu mấy chục vạn năm trước tổ tiên bọn họ chính là anh em một nhà.

Sau khi hoàn tất an táng, Lâm Phong tiếp tục cùng Huân Vũ dạo chơi, danh lam thắng cảnh ở Trường Hà bọn họ đều đi qua, đến khi trở về thánh thành thì thời gian đã gần một tháng.

Lâm Phong vừa bước vào đại môn, một thanh niên chạy tới nói Hàn Băng có chuyện muốn tìm.

Bình thường băng nữ sẽ không chủ động tìm hắn, trừ khi có đại sự xảy ra.

- Không biết là có chuyện gì ?

- Tiểu tử ngươi nên chuẩn bị cho tốt vào, có di ngôn gì thì nói luôn đi.

- Chẳng lẽ lão biết huyền cơ ?

- Nếu tiểu tử ngươi nhìn thấy hôn thê gian díu mập mờ với một tên nam nhân khác cả tháng trời, ngươi sẽ làm gì ?

Lâm Phong nghe lão nói chợt có cảm giác bất an, lần này đúng là đi chơi không nhớ đường về.

Lâm Phong bước tới trước căn phòng, hắn cẩn thận đẩy cửa vào, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn bên trong.

- Phù… làm hết cả hồn.

Bên trong căn phòng có hai nữ tử, một trong số đó là băng nữ, nếu nàng muốn ra tay với hắn thì sẽ tìm một chỗ không người.

Đúng lúc này giọng nói bất mãn từ trong phòng truyền ra.



- Đệ còn biết trở về sao ?

Lãnh Phi Dao nhìn tên tiểu đệ lén nấp sau cánh cửa, nàng hung hăng trừng hắn một cái.

- Mau vào đi.

- À được.

Lâm Phong vừa bước vào chợt nhớ ra một chuyện, hắn lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho tiểu sư tỷ.

- Đây là quà của tỷ.

- Hừ, không ngờ đệ còn có chút lương tâm.

Phi Dao vui vẻ nhận lấy, thần thức vừa đảo qua, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, bên trong túi trữ vật toàn là nữ y.

- Những thứ này là đệ mua ?

- Không phải, là Huân Vũ tỷ mua tặng cho sư tỷ.

- Đệ có chạm vào không đó.

- Tuyệt đối không có.

Lâm Phong lập tức lắc đầu, thứ này Huân Vũ chỉ vừa đưa cho hắn, ngay cả nhìn còn chưa kịp.

Phi Dao nhìn bộ dáng của tên sư đệ không giống như đang lừa gạt, nàng hài lòng thu lại túi trữ vật.

- Đệ mau dẫn ta đi gặp Huân Vũ tỷ tỷ, ta muốn đa tạ tỷ ấy.

- Tốt.

Lâm Phong lập tức đồng ý, hắn vừa xoay người thì giọng nói lạnh lùng truyền đến.

- Muội ra ngoài đợi một chút, ta muốn nói chuyện với hắn.

- Muội biết rồi.

Phi Dao gật đầu rời đi, Lâm Phong nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

- Hàn Băng sư tỷ có chuyện gì muốn nói với đệ sao ?

- Ta muốn ngươi chỉ dạy Linh Mộng luyện đan.

- Là chuyện này ?

- Đúng vậy.

Lâm Phong nhẹ người, mém chút là bị lão đầu hù c·hết, trở về phải đòi lão mấy bộ công pháp bồi thường tổn thương tin thần.



Hàn Băng đợi một lúc vẫn không thấy lưu manh trả lời, trong lòng lo lắng hắn sẽ từ chối.

- Có được không ?

- Không thành vấn đề.

Lâm Phong lập tức gật đầu, tuy hắn không ưa gì yêu nữ nhưng lại không thể từ chối băng nữ, hình như đây là lần đầu tiên nàng chủ động nhờ hắn giúp đỡ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Băng nghe hắn đồng ý, trong lòng thoáng yên tâm.

- Ta còn có một chuyện cần ngươi giúp.

- Chuyện gì ?

- Ta hi vọng có thể lần nữa nhìn thấy Tần Mộng.

- Chuyện này…

Lâm Phong nhíu mày, chuyện này không dễ, Tần Mộng đã sớm không còn, muốn nàng sống lại chẳng khác gì khởi tử hồi sinh.

Hàn Băng nhìn vẻ mặt khó xử của lưu manh, nàng nhỏ giọng nói.

- Chuyện này không làm được cũng không sao.

- Đệ sẽ cố hết sức.

Lâm Phong lấy ra hai cái túi trữ vật tặng cho Hàn Băng, một cái là của hắn, cái còn lại là của Huân Vũ.

Khi hắn định xoay người rời đi thì giọng nói lạnh lùng lại truyền đến.

- Đợi đã.

Hàn Băng bước đến bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện bối rối.

- Có thể cùng ta trò chuyện một chút không ?

- Hả ?

Lâm Phong thoáng ngây người, băng nữ vậy mà chủ động mời hắn ở lại, không lẽ thánh nhân đã nghe được lời cầu nguyện của hắn.

Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong rời phòng, tiểu sư tỷ đứng bên ngoài không biết đã chạy đi đâu mất, hắn cũng không quan tâm mà lặng lẽ trở về phòng.

Trên đường đi Lâm Phong không ngừng hồi tưởng về những gì Hàn Băng đã nói, nàng đã kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, kể cả những bí mật chỉ có một mình nàng biết được.

Vừa bước vào phòng, Lâm Phong liền lấy ra một cái túi trữ vật, đây là món quà lúc nãy Hàn Băng đã tặng hắn.

Bên trong túi trữ vật chỉ có vài bộ y phục, nhìn qua rất bình thường, bên trên y phục còn có vài cái pháp văn ẩn hiện.

- Hình như không phải là bảo vật.

Thật lòng mà nói thì những bộ y phục này còn kém hơn cả y phục hắn mua ở Vạn Bảo Các, ngoài trừ mấy cái pháp văn phòng ngự thì chẳng có gì đặt biệt.

Hàn Băng là nữ tử, đối với y phục của nam nhân có chút nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường.



- Sau này phải nhắc nhở sư tỷ, để tránh mua phải hàng kém chất lượng.

- Tiểu tử ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng.

- Lão có ý gì?

- Nhìn cho kỹ vào.

Lâm Phong nghe lão nói liền lấy mấy bộ y phục ra nhìn, nhất định bên trong còn ẩn giấu huyền cơ, đồ vật Hàn Băng tặng cho hắn sao có thể bình thường được.

Một lúc sau, Lâm Phong chán nản nằm trên giường, trong tay vẫn nắm mấy bộ y phục, hắn thật sự tìm không ra được thứ gì.

- Lão đầu có phải lão lại muốn chơi ta không?

- Ngu ngốc.

- Đừng thả thính nữa, có gì thì nói luôn đi.

- Hừ.

Lâm Phong thở dài, vẻ mặt lập tức thay đổi, bộ dáng cung kính nhìn lão đầu.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Thứ này đúng là không phải bảo vật.

- Đậu xanh…

- Nhưng lại là thứ độc nhất, thiên hạ không có cái thứ hai.

Lão đầu nhìn vẻ mặt đần độn của hắn, chỉ biết thở dài.

- Lão phu đoán không lầm thì mấy bộ y phục này là nha đầu kia tự tay làm cho tiểu tử ngươi.

- Có nhiêu đó cũng dài dòng…

Lâm Phong chợt ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm y phục trong tay, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa kích động.

- Lão… lão nói... đây là… là…

- Thủ pháp tệ như vậy nhất định không phải là hàng của Vạn Bảo Các.

- Muh ha ha ha ha…

Lâm Phong cười như được mùa, đây chính là y phục đầu tiên lão bà làm cho hắn, so với bảo vật trên đời còn trân quý hơn.

Lâm Phong cầm y phục hít lấy hít để, vẻ mặt phê pha, cảm giác quá tuyệt với, dù là linh thạch cũng không có mùi vị tuyệt vời như vậy.

Đột nhiên linh lực trong người b·ạo đ·ộng, Lâm Phong trợ mắt nhìn lão đầu.

- Hình như ta sắp đột phá.

- Hài.