Chương 395: Tâm sự
Huân Vũ đối diện với ánh mắt chân thành của Ngọc Chân tỷ cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm.
Ngọc Chân mỉm cười, trong lòng như buôn được gánh nặng, nàng không giống với Huân Vũ, Liễu gia chính là nhà của nàng, là nơi nàng lớn lên, chỉ cần tìm được tổ địa cho dù bắt nàng gã cho Lâm Phong cũng không phải là không thể.
Huân Vũ chợt nhớ tới một chuyện, nàng vội nói.
- Hôm sau muội có chuyện cần giải quyết, có thể không đi được.
- Đợi muội giải quyết xong chúng ta sẽ đi tìm nam nhân của muội.
- Tốt.
Hôm sau, Lâm Phong cùng tiểu sư tỷ rời biệt viện thẳng tiến Vạn Bảo Các.
Lãnh Phi Dao đi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của tên sư đệ rất tốt, không nhịn được hỏi.
- Không phải đệ nói là bế quan sao, bây giờ lại muốn đi xem đấu giá ?
- Chuyện đó không vội.
- Sao lại không vội.
Lâm Phong mỉm cười, trận đấu lần này hắn tự tin giành chiến thắng, chuyện bế chỉ là mưu kế đánh lừa đối thủ.
- Sư tỷ yên tâm, trận đấu này đệ sẽ không thua.
- Đệ nắm chắc mấy phần.
- Chín phần.
- Chỉ có chín phần ?
Phi Dao nhíu mày, như vậy là vẫn còn một phần thất bại, quá nguy hiểm.
- Ta nghe nói buổi đấu giá hôm nay không có thứ gì tốt hay là đệ đừng đi.
- Không được, đệ có chuyện cần giải quyết.
- Là chuyện gì vậy, ta có thể giúp đệ giải quyết.
Lâm Phong lắc đầu, chuyện lần này có liên quan đến hộ thần giáp, tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.
Ba ngày trước, Lâm Phong đã đưa linh dược đến Vạn Bảo Các, sau khi đấu giá kết thúc sẽ có người mang linh thạch đến cho hắn.
Vốn dĩ Lâm Phong không cần phải đến tham gia đấu giá nhưng tối qua lão quản lý phái người đến thông báo, người mua hộ thần giáp muốn gặp hắn trao đổi.
Trời vừa sáng Lâm Phong lập tức xuất phát nhưng hắn không ngờ vẫn bị tiểu sư tỷ phát hiện.
Lãnh Phi Dao vì đề phòng tên sư đệ lười biến nên đã túc trực canh giữ, thẩm chí nàng còn chuyển sang căn phòng đối diện với Lâm Phong.
Trận đấu lần này không chỉ ảnh hưởng đến danh dự thánh cung mà còn liên quan đến tình cảm tỷ muội, tuyệt đối không thể thua.
Lâm Phong vừa bước vào hoàng kim đại môn của Vạn Bảo Các thì có một thanh niên chạy tới hành lễ với hắn.
- Lâm công tử mời đi theo tiểu nhân.
Cả ba người đi tới trước một căn phòng thì dừng lại.
- Quản lý đang đợi công tử bên trong.
- Đa tạ.
Lâm Phong đẩy cửa bước vào, bên trong căn phòng chỉ có lão quản lý đang ngồi thưởng trà, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
- Lâm tiểu hữu, mời ngồi.
Ánh mắt lão nhìn nữ tử bên cạnh.
- Không biết vị này xưng hô thế nào ?
- Đây là sư tỷ của tại hạ, Lãnh Phi Dao.
Lão quản lý gật đầu, hai người trao đổi vài câu liền vào vấn đề chính.
- Lâm tiểu hữu có mang thứ đó đến không ?
Lâm Phong gật đầu nhưng không có lấy ra hộ thần giáp, đơn giản là vì hắn không có ý định bán.
Lão quản lý mỉm cười.
- Người đó đã nói với lão phu, chỉ cần tiểu hữu đồng ý giao dịch, giá cả tùy ý.
- Bao nhiêu cũng được ?
- Đúng vậy.
Lãnh Phi Dao ngồi một bên nghe đến đây, đôi mắt to tròn lóe sáng, nàng nhỏ giọng nói.
- Tiểu Phong tử chút nữa để ta hét giá giúp đệ.
- Trăm vạn thượng phẩm linh thạch.
- Cái… cái gì ?
- Khục khục…
Lãnh Phi Dao trừng mắt, cái giá là để cho người hét sao, mồm của nàng cũng không to đến như vậy.
Lão quản lý ngồi bên cạnh chút nữa bị sặc c·hết, số linh thạch này có thể mua hết một nữa bảo vật bên trong Vạn Bảo Các.
Lâm Phong mỉm cười.
- Chút nữa đệ sẽ để tỷ hét giá.
- Hét cái đầu đệ.
- Vậy thì thôi.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, cửa phòng mở ra, hai nữ tử bước vào.
Lâm Phong vừa xoay người, vẻ mặt ngơ ngác, trong nhất thời không nói được lời nào.
Lão quản lý mỉm cười tiếp đón.
- Hai vị tiểu thư, mời ngồi.
Liễu Huân Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt ẩn ý nhìn nam nhân đối diện.
- Vị này là người muốn dùng trăm vạn thượng phẩm linh thạch để trao đổi sao ?
- Đệ chỉ nói đùa, tỷ tỷ đừng để ý.
Lâm Phong không ngờ người muốn trao đổi lại là Huân Vũ, xem ra vì tìm hộ thần giáp cho hắn mà nàng đã tốn không ít công sức, nghĩ đến đây trong lòng lại cảm giác ấm áp.
Bên cạnh Huân Vũ là Liễu Ngọc Chân, ánh mắt nàng chăm chú nhìn nam nhân đối diện, ngoại hình không có gì nổi bật.
Trong lúc tỷ muội tâm sự, Ngọc Chân đã nghe Huân Vũ kể rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm Phong, không ngờ những chuyện kinh thiên đó lại xuất phát từ con người có khí chất bình thường này.
Cuộc giao dịch cứ như vậy mà kết thúc, Lâm Phong không lập tức trở về mà cùng Huân Vũ ở lại Vạn Bảo Các xem đấu giá.
Lãnh Phi Dao cũng ở lại, nàng phải canh chừng tên sư đệ, không thể để hắn trầm mê trong nữ sắc mà bỏ quên tu luyện.
Vài canh giờ trôi qua, buổi đấu giá kết thúc, Huân Vũ quay trở về, trước khi đi nàng đã nói với Lâm Phong chuyện Liễu Đằng.
Lâm Phong đã hứa hôm sau sẽ đến Liễu gia giải quyết mọi chuyện.
Đêm xuống, bên trong một căn phòng, hỏa quang ẩn hiện, giữa phòng có một cái đan đỉnh không ngừng xoay tròn.
Linh Mộng liên tục thi triển đan thuật, mày phượng đột nhiên nhíu lại, hỏa khí bạo phát, đan đỉnh rung lên rồi nổ tung.
- ẦM…
- Tại sao…
Ánh mắt nàng nhìn đan đỉnh nằm im trên đất, linh dược bên trong đã hóa thành tro bụi.
- Tại sao lại như vậy…
Ngọc thủ hóa chưởng, hỏa ảnh như cuồng phong cuốn tất cả mọi thứ bay ra khỏi phòng, ngay cả đan đỉnh cũng biến mất.
- Người cần gì phải cố chấp như vậy.
Lãnh Hàn Băng từ bên ngoài bước vào, tay nàng cầm một cái tiểu đỉnh, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện chút thương tâm.
Đã từng là thiên tài xuất sắc nhất Đan cung, bây giờ ngay cả đan dược cũng không luyện được, cảm giác này không phải ai cũng chịu được.
Hàn Băng biết rõ tâm nguyện lớn nhất của Linh Mộng không phải thánh nữ mà là trở thành đan sư, không cần vang danh đại lục chỉ mong ngày ngày có thể luyện đan.
Linh Mộng mỉm cười, bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Tìm ta có chuyện gì sao ?
- Ngươi đã hứa với ta sẽ không động đến hắn.
- Không thể trách ta, là tự hắn tìm đánh.
Đêm qua, Hàn Băng nghe nói hai người lại có xung đột liền chạy đến xem nhưng khi đến nơi thì đã muộn.
Linh Mộng đã rời đi, lưu manh thì b·ị t·hương nhẹ không đáng nhắc tới.
Sau khi biết được mọi chuyện, Hàn Băng quyết định đi tìm Linh Mộng nhưng không phải vì đòi lại công đạo cho lưu manh.
- Lần này ta đến là có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Là chuyện gì ?
- Ngươi thật lòng muốn đi tìm thánh dược ?
- Tất nhiên.
Linh Mộng lập tức khẳng định, cho dù là trong mơ nàng cũng muốn lấy được thánh dược.
Hàn Băng nói tiếp.
- Vậy thì người không nên chọc giận hắn.
- Tên khốn đó tự làm tự chịu, không thể trách ta.
- Ngươi không thể nhường nhịn hắn một chút sao.
- Không thể nào.
Linh Mộng ngẫn đầu, ánh mắt kiêu ngạo, từ khi thượng vị thì chỉ có nàng ức h·iếp người khác, chưa từng có người nào dám ức h·iếp nàng, trừ sư phụ.
- Nếu không nê mặt muội thì ta đã sớm giải quyết tên khốn đó.
- Ngươi đừng quên quy tắc của Đan thành, không phải đan sư không thể nhập nội thành.