Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 394: Cố sự




Chương 394: Cố sự

Lâm Phong bày ra bộ mặt lo lắng, hai tay nắm lấy ngọc thủ Hàn Băng.

- Tỷ tỷ, ngươi muốn m·ưu s·át lão công sao ?

- Thả ta ra.

Lãnh Hàn Băng bất ngờ bị tập kích, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện chút bối rối, hàn khí bên trong cơ thể tự động tràn về phía lưu manh.

Lâm Phong đang tận hưởng cảm giác mền mịn thì đứng hình, hai mắt bất lực nhìn cặp sắc thủ đã hóa băng của hắn.

Hàn Băng thu lại ngọc thủ, nàng nhìn bộ dáng đáng thương của lưu manh trong lòng có chút không nở liền giơ tay giải trừ pháp lực.

- Sư tỷ, đột nhiên đệ nhớ ra có chuyện cần giải quyết, cáo từ.

Lâm Phong dứt lời liền chạy đi, đừng nhìn băng nữ bình thường ít nói mà chủ quan, một khi nàng nổi giận thì uy lực không thua gì yêu nữ.

Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh bỏ chạy, vẻ mặt phức tạp, vừa buồn cười vừa lo lắng, bây giờ nàng và hắn đã có hôn ước, quan hệ không giống với lúc trước.

Nếu cứ tiếp tục giữ thái độ lạnh nhạt không chừng sẽ làm hắn hiểu lầm, dù sau hắn cũng là hôn phu của nàng, bị chiếm một chút tiện nghi cũng không phải chuyện quá đáng.

Đêm xuống, Linh Mộng theo thường lệ tìm đến chỗ Lâm Phong luyện đan, nàng vừa lấy ra đan đỉnh thì bị hắn ngăn lại.

- Đợi đã.

Lâm Phong ném một cái túi trữ vật về phía yêu nữ.

- Trả cho ngươi.

Thần thức Linh Mộng lướt qua, bên trong túi trữ vật có đúng năm vạn trung phẩm linh thạch.

- Ngươi có ý gì ?

- Ta muốn hủy bỏ giao dịch.

- Ngươi chê ít sao ?

- Không phải.

Lâm Phong lắc đầu, đối với linh thạch hắn chưa bao giờ từ chối.

- Ta không muốn bị nổ c·hết.

- Ngu ngốc, ngươi không biết dùng linh lực hộ thể ?

- Đó chỉ là một phần, nguyên nhân chính là ngươi quá ngốc.



Linh Mộng thoáng ngây người, khí tức vương giả lập tức bùng nổ, tên khốn này lại muốn ăn đòn.

- Muốn c·hết.

Nàng vừa dứt lời lập tức lướt tới, ngọc thủ hóa chưởng vỗ về phía Lâm Phong, đáng tiết là không trúng.

Lâm Phong thi triển thiên lý tùy hành xuất hiện bên cạnh yêu nữ, hắn còn chưa kịp t·ấn c·ông thì nhìn thấy một đạo hỏa ảnh đánh tới.

- Phá.

Hai bên vừa v·a c·hạm, Lâm Phong lập tức b·ị đ·ánh bay, Linh Mộng thu lại hỏa ảnh, từng bước đi tới chỗ của hắn.

Phía sau Linh Mộng đột nhiên xuất hiện thêm một tên Lâm Phong phóng về phía nàng.

- ẦM…

Linh Mộng tung chưởng, lần nữa đánh Lâm Phong bay đi, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

- Ngươi cho rằng một cái huyễn trận có thể lừa được ta ?

Lâm Phong đứng dậy, hắn chỉnh sửa lại y phục, yêu nữ đúng là quá lợi hại ngay cả huyễn trận của lão đầu cũng không qua mắt được nàng.

- Nếu ngươi đã thông minh như vậy tại sao lại tin lời của một tên Ma giáo ?

- Ngươi nói gì ?

- Dù ngươi có thay tên đổi họ thì những sai lầm mà ngươi đã tạo ra cũng không bao giờ thay đổi.

- Ngươi…

Linh Mộng thoáng cái xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ngọc thủ bóp chặt cổ hắn, hỏa ảnh bao trùm cả hai.

- Làm sao ngươi biết được những chuyện đó?

- Khục… khục…

- Nói.

- Ngu ngốc… ngươi bốp chặt như vậy… làm sao khục…

Linh Mộng ném Lâm Phong xuống, một chân dẫm lên người hắn.

- Là Hàn Băng đã nói cho người biết.

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi muốn g·iết người diệt khẩu ?



- Ngươi nghĩ ta không dám?

Lâm Phong nhìn ánh mắt rực lửa của yêu nữ, hắn cảm thấy lạnh người, nữ nhân này thật muốn g·iết hắn.

- Đây chính là con người thật của ngươi ?

- Không sai, nể tình ngươi từng cứu ta, có di ngôn gì thì nói mau.

- Ngươi trước hại đồng môn, sau hại sư phụ, đúng là một yêu nữ chỉ biết hại người.

Linh Mộng nhìn nam nhân dưới chân, khí tức vương giả không ngừng bạo phát, đến khi khuôn mặt hắn đổi màu thì dừng lại.

Dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể ra tay với hắn.

- Nếu ngươi dám tiết lộ chuyện ngày hôm nay thì đừng trách ta vô tình.

Linh Mộng nói xong liền rời đi, trước khi đi còn ném lại túi trữ vật, thứ nàng đã bỏ đi sẽ không bao giờ nhặt lại.

Lâm Phong chật vật ngồi dậy, linh lực trong người vẫn chạy tán loạn, tuy đã sớm đoán yêu nữ không dám g·iết hắn nhưng không ngờ nàng lại ra tay độc ác như vậy.

- Lão đầu, cái trận pháp của lão hình như không đáng tin.

- Là do tiểu tử ngươi quá vô dụng.

Thật ra Linh Mộng đã trúng huyễn trận chỉ là khi Lâm Phong t·ấn c·ông, khí tức quá lộ liễu nên bị yêu nữ phát hiện.

Lâm Phong nhặt lại túi trữ vật, số linh thạch này xem như tiền thuốc, dù yêu nữ có đòi thì hắn cũng không trả.

Bên trong một căn phòng của Liễu gia, Huân Vũ ngồi trên giường vận công tu luyện, cả người tỏa ra hắc vụ, sau lưng ẩn hiện song dực.

Xung quanh nàng lơ lửng gần trăm khối trung phẩm linh thạch, ngọc thủ kết ấn, toàn bộ linh thạch vỡ nát, linh khí tuôn trào.

Hắc vụ hóa thành một vòng xoáy cuốn lấy toàn bộ linh khí thu vào cơ thể Huân Vũ.

Đây chính là một trong những ưu điểm của huyết mạch Liễu gia, linh khí sẽ bị hắc khí tiêu hóa dần, dù Huân Vũ không cần tu luyện thì linh lực vẫn không ngừng tăng lên, trong lúc chiến đấu cũng có thể sử dụng.

Huyết mạch càng tinh thuần thì lượng linh khí dự trữ sẽ càng lớn.

Tương truyền Ám Thần Liễu U có thể hấp thu cùng lúc ngàn khối thượng phẩm linh thạch, linh lực so với đối thủ cùng cấp nhiều hơn đến mấy lần.

Huân Vũ vận công thêm một lúc thì kết thúc tu luyện, nàng cảm nhận linh lực bên trong cơ thể lại tăng thêm một chút, không bao lâu nữa có thể đột phá.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói ôn nhu truyền đến.

- Huân Vũ, muội có bên trong không ?



Liễu Huân Vũ vừa nghe liền nhận ra người đến là ai, nàng lập tức tiến ra mở cửa.

- Ngọc Chân tỷ, tìm muội có chuyện gì sao ?

- Đúng vậy, ta có chuyện muốn nói với muội.

- Mời vào.

Liễu Ngọc Chân vừa bước vào phòng liền nói ra nguyên nhân vì sau nàng lại đến đây.

Tin tức Lâm Phong đến Trường Hà là do Liễu Đằng truyền ra, chuyện thách đấu cũng là âm mưu của hắn, tất cả là vì muốn ngăn cản hôn sự của Huân Vũ.

- Đa tạ Ngọc Chân tỷ đã cho muội biết.

Liễu Huân Vũ vừa dứt lời liền mang theo trường kiếm rời đi, Liễu Ngọc Chân vội ngăn lại.

- Muội muốn đi đâu ?

- Muội đi tìm Liễu Đằng nói chuyện.

- Bây giờ chỉ sợ không thể.

Sau khi trưởng bối trong tộc biết được đã giam Liễu Đằng vào cấm địa, phạt hắn diện bích một năm.

Liễu Huân Vũ nhíu mày, cấm địa Liễu gia ngoài trừ trưởng lão thì chỉ có tộc nhân phạm tội là có thể tiến vào, ngay cả nàng cũng không thể vào trong.

- Huân Vũ lần này tỷ đến tìm muội là có chuyện muốn nhờ muội giúp đỡ.

- Là chuyện gì ?

- Chuyện này có liên quan đến Lâm Phong.

Chuyện là sau khi Liễu Thiết Thành từ chỗ đại ca trở về liền sai người đi mời Lâm Phong đến Liễu gia thương lượng hôn sự, nhưng khi bọn họ tới nơi thì người của Cửu Huyền thánh cung lại nói Lâm Phong đã bế quan, tạm thời không tiếp khách.

Đám người Liễu gia lại không thể xong vào đành phải quay trở về nghĩ cách.

Trong tất cả tộc nhân Liễu gia thì Huân Vũ là người có quan hệ thân thiết với Lâm Phong nhất, chỉ có thể nhờ nàng ra mặt.

Huân Vũ nhíu mày, ánh mắt do dự, nàng không muốn làm phiền Lâm Phong nhưng lại không nỡ từ chối Liễu Ngọc Chân.

Từ lúc Huân Vũ bước vào dòng chính của Liễu gia thì Liễu Ngọc Chân là người đối với nàng tốt nhất, quan hệ như tỷ muội.

Nhưng tỷ muội sao có thể so với lão công.

- Ngọc Chân tỷ, chuyện này muội sợ không giúp được.

- Hay là như thế này, ta cùng muội đến tìm Lâm Phong, nếu hắn không gặp thì chúng ta sẽ lập tức rời đi, có được không ?

- Muội… được rồi.