Chương 396: U Minh tổ địa
Đan thành được chia làm hai phần gồm nội thành và ngoại thành, mỗi nơi đều có quy định nghiêm ngặt, một khi vi phạm sẽ lập tức bị trục xuất.
Ngoại thành long xà hỗn tạp, chỉ cần là tu sĩ đều có thể tiến vào, nội quy gần giống với thánh thành ở Nam Hoang.
Nội thành nằm bên trong ngoại thành, nơi này chỉ có đan sư được quyền tiến vào, muốn lấy được thánh dược thì bước đầu tiên là phải vào được nội thành.
Tiếp theo là để Lâm Phong tham gia thi đấu, đoạt lấy một vị trí bên trong thập đại thiên kiêu từ đó lấy được danh ngạch tiến vào Thiên Hỏa sơn.
Địa mẫu thánh liên sinh trưởng bên trong Thiên Hỏa sơn, là nơi cực hỏa của thiên địa, với thực lực của Lâm Phong cho dù có vào được cũng chưa chắc lấy được thánh dược nhưng nếu là Linh Mộng thì còn có một chút cơ hội.
Từ giờ cho đến khi hỏa mạch mở ra, nếu như Linh Mộng không thể luyện thành đan dược thì cho dù Lâm Phong có lấy được danh ngạch cũng vô dụng.
Linh Mộng sớm nhận ra chuyện này nên nàng đã có chuẩn bị.
- Muội yên tâm, sẽ có người thay ta hái thánh dược.
Hàn Băng nhìn vẻ mặt tự tin của Linh Mộng, nhịn không được hỏi.
- Là ai ?
- Trong số cường giả được cử đi bảo vệ chúng ta có một vị là đan sư.
- Chẳng lẽ ngươi muốn giao tính mệnh của thánh mẫu vào tay người khác ?
- Hừ, nếu lão ta không lấy được thánh dược thì ta sẽ chôn lão xuống Tây Hoang.
Ánh mắt Linh Mộng hiện rõ hàn quang, không cứu được sư phụ thì thánh cung nàng cũng không cần.
Lãnh Hàn Băng xoay người rời đi, vừa bước được vài bước thì dừng, giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Ta hi vọng ngươi sẽ không hối hận thêm một lần nào nữa.
Linh Mộng nhíu mày, ký ức năm xưa lại xuất hiện, chỉ vì tin tưởng vào một tên nam nhân mà nàng đã phạm một sai lầm không bao giờ tha thứ.
Hôm sau, Lâm Phong theo lời hứa đến Liễu gia bàn chuyện chung thân đại sự, hắn vừa bước ra đại môn thì nhìn thấy một đám người đã đứng đợi.
- Liễu đại ca, sao huynh lại đến đây ?
- Đệ là khách quý của Liễu gia, tất nhiên người làm đại ca phải đích thân đến đón.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, từ khi đến Trường Hà thì hắn vẫn chưa tới Liễu gia, có Liễu Kỳ đi cùng không cần phải sợ lạc đường.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lần này Liễu Kỳ dẫn theo mười mấy tên tộc nhân, thanh thế to lớn, thu hút không ít sự chú ý của đám người đi đường.
Lâm Phong thì ngược lại, đơn thương độc mã, đám người bên cạnh hắn chẳng có ai thích hợp đi cùng.
Liễu gia là một trong những đại tộc của Trường Hà, địa vị to lớn, được thánh cung ban tặng một biệt phủ ngay bên trong thánh thành.
- Đúng là hoành tráng.
Lâm Phong nhìn đại môn cao mấy chục trượng, kim văn nạm thạch, song lân hộ chủ, vô cùng bá khí.
Vừa bước đến gần liền ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt làm cho tinh thần thanh tinh.
- Không sai, đây chính là hương vị của linh thạch.
Toàn bộ đại môn đều được làm từ linh thụ, chỉ cần mang một gốc đi bán cũng có giá trị hàng chục vạn trung phẩm linh thạch.
Liễu Kỳ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong chỉ mỉm cười, ánh mắt đám người phía sau lại không giấu được vẻ khinh thường.
Nhưng bọn họ lại không dám cười nhạo, trước khi xuất phát trưởng bối đã căn dặn tuyệt đối không được chọc giận Lâm Phong, tên nào vi phạm sẽ bị xử phạt.
Liễu Kỳ đi đến trước một căn phòng thì dừng lại.
- Đệ tạm thời vào bên trong nghĩ ngơi, ta sẽ đi thông báo với các vị trưởng bối.
- Đa tạ đại ca.
Lâm Phong nhìn đám người Liễu Kỳ rời đi, hắn xoay người bước vào, vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy một lão đầu đang ngồi thưởng trà bên trong.
- Chẳng lẽ Liễu đại ca nhầm phòng ?
Lâm Phong mỉm cười hành lễ.
- Tiền bối thứ lỗi.
Giọng nói uy nghiêm của lão đầu truyền đến.
- Vào đi.
Lâm Phong bước vào, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười ngây thơ vô tội.
- Tiền bối có gì chỉ giáo ?
- Đóng cửa.
- À, được.
Ánh mắt Liễu Mông nhìn thanh niên đối diện vài lần, đây không phải lần đầu hai người gặp nhau, ở Vô Phong thành lão đã từng nhìn thấy Lâm Phong vài lần.
- Chuyện của tiểu tử ngươi và Huân Vũ, lão phu không phản đối nhưng phải chứng minh thứ kia là hàng thật.
Lâm Phong nghe lão nói liền biết đã vào đúng nơi, hắn hành lễ với lão đầu.
- Không biết tiền bối xưng hô thế nào ?
- Lão phu chính là gia chủ Liễu gia, Liễu Mông.
- Tiểu bối Lâm Phong tham kiến Liễu tiền bối.
- Được rồi, tiểu tử ngươi có mang thứ đó đến không ?
Từ lúc Lâm Phong bước vào, Liễu Mông đã có ý động thủ, chỉ cần tìm được tổ địa thì có thể hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch, thực lực Liễu gia sẽ bạo phát, còn tốt là lão vẫn giữ được bình tĩnh.
Lâm Phong lấy ra một cái địa đồ, bên trên ghi chép cổ tự, đây là thứ hắn tìm được bên trong U Minh thánh cung.
Liễu Mông nhìn thấy địa đồ, tinh thần kích động, lão chắc chắn tấm địa đồ này là hàng thật, văn tự ghi trên địa đồ hoàn toàn giống với cổ tự tổ tiên lưu lại.
- Đúng là U Minh tổ địa.
Tuy lão không biết độc cổ tự nhưng hai chữ U Minh lão vẫn có thể nhận ra.
Đúng lúc này Lâm Phong thu lại địa đồ, thứ này chính là sính lễ hắn mang đến cầu thân, phải giữ cho cẩn thận.
- Tiểu bối lần này đến đây là muốn kết thành đạo lữ với Huân Vũ, xin tiền bối thành toàn.
- Lão phu tuy là gia chủ nhưng cũng không thể can thiệp vào chuyện hôn sự của tộc nhân, chỉ cần Huân Vũ đồng ý thì lão phu sẽ không có ý kiến.
- Đa tạ tiền bối.
Liễu Mông chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, ánh mắt lão nhìn Lâm Phong như nhìn thấy bảo vật.
- Lão phu nghe Huân Vũ nói tiểu tử ngươi hiểu được văn tự ghi trên địa đồ ?
- Lúc trước tiểu bối từng được sư phụ chỉ dạy.
- Lưu Vũ Đồng cũng biết chuyện này ?
- Là một vị sư phụ khác.
Lâm Phong biết rõ huyết mạch Liễu gia không thể tùy tiện truyền ra bên ngoài, cho đến bây giờ ngoài trừ hắn và lão đầu thì chỉ có băng nữ là biết được.
Liễu Mông nhíu mày, theo những gì lão điều tra được thì tốc độ tu luyện của tên tiểu tử này là vô cùng khủng kh·iếp, với trình độ của Lưu Vũ Đồng hoàn toàn không thể dạy ra một tên yêu nghiệt như vậy.
Có khả năng Lâm Phong đã được một vị cao nhân nào đó truyền dạy trước khi bước vào thánh cung, chỉ là Liễu gia không điều tra ra được.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt trầm tư của lão, nhỏ giọng hỏi.
- Chẳng lẽ tiền bối không đọc được văn tự ghi trên địa đồ ?
- Chuyện này…
Liễu Mông im lặng, mặt già có chút bối rối, ngay cả văn tự của tổ tiên cũng không đọc được, nói ra chỉ sợ thiên hạ chê cười.
- Chuyện này nói ra rất phức tạp.
Sau khi Ám Thần Liễu U gia nhập Liễu gia chỉ đề cập đến tổ địa vài lần, ngay cả bản thân của vị tổ tiên này cũng chỉ đọc được một ít văn tự.