Chương 389: Trường Hà
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tên sư đệ, nàng cũng muốn điên cuồng mua sắm nhưng không đủ linh thạch.
- Tiểu Phong tử có thể cho ta mượn ít linh thạch được không ?
- Hết rồi.
- Hừ.
Không phải Lâm Phong keo kiệt, hắn biết một khi đưa linh thạch cho sư tỷ nhất định nàng sẽ đổ hết vào đám y phục, không đáng a.
Lâm Phong vừa đi vừa mua linh dược, khi hắn đến Vạn Bảo Các thì thời gian đã trôi qua được một canh giờ.
Vừa bước vào bên trong, Lâm Phong lấy ra một tấm kim bài.
- Ta muốn gặp quản lý.
Tên phục lập tức gật đầu, bộ dáng cung kín.
- Mời đại nhân vào bên trong.
Lâm Phong được tên phục vụ đưa vào một căn phòng chờ sang trọng, lúc sau thì lão quản lý xuất hiện, vẻ mặt tươi cười.
- Tiểu hữu tìm lão phu có chuyện gì sao ?
Lâm Phong gật đầu, hắn lấy ra một mảnh hộ thần giáp đặt lên bàn.
- Ở đây có thứ này không ?
Lão quản lý nhìn qua vài lần sao đó gật đầu.
- Bản các từng có một thứ giống như thế này nhưng đã giao dịch.
- Tiền bối có thể cho ta biết người mua là ai không ?
- Không thể.
Quy định của Vạn Bảo các là phải bảo vệ và giữ bí mật thông tin khách hàng.
Ánh mắt Lâm Phong hiện rõ thất vọng, khó khăn lắm mới tìm được một mảnh hộ thần giáp, vậy mà lại bị giành trước.
Lão quản lý mỉm cười.
- Vị khách nhân đó có nói, khi tìm được thứ này có thể liên lạc để giao dịch, giá cả không thành vấn đề.
- Thật sao ?
Lâm Phong nhìn thấy lão quản lý gật đầu, hai mắt sáng lên.
- Ta muốn giao dịch thứ này nhưng ta có một điều kiện.
- Mời nói.
- Ta muốn đích thân giao dịch.
- Không thành vấn đề.
Lão quản lý vừa nghe liền biết ý đồ của Lâm Phong nhưng chỉ cần không làm trái nội quy thì lão không quan tâm.
Lâm Phong lấy ra một mảnh thư tịch đưa cho đối phương.
- Những thứ trong đây có bao nhiêu ta lấy hết.
Lão quản lý nhận thư tịch, ánh mắt lướt qua, lão bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
- Làm phiền tiểu hữu chờ một chút.
Lúc sau, lão quản lý quay trở lại, trên tay cầm theo một túi trữ vật.
- Thứ tiểu hữu cần đều ở bên trong.
Lâm Phong nhận túi trữ vật, thần thức đảo qua, khóe miệng khẽ nhếch.
Hôm nay nhân phẩm của hắn không tệ vậy mà kiếm được một khối trấn yêu thạch, hai khối không gian chi thạch và một số linh dược, tổng cộng hai mươi vạn trung phẩm linh thạch.
- Lão đầu còn được bao nhiêu linh thạch ?
- Còn nhiều.
Tuy số linh thạch hắn lấy được bên trong U Minh bảo khố đến giờ vẫn chưa dùng hết nhưng tiêu kiểu này sớm muộn cũng cạn.
Ánh mắt hắn nhìn lão quản lý bên cạnh, trong đầu xuất hiện một ý tưởng.
- Tiền bối đại hội đấu giá còn bao lâu nữa thì tổ chức ?
- Năm ngày nữa Vạn Bảo các sẽ tổ chức buổi đấu giá mỗi tháng một lần.
- Đúng lúc ta có vài vật phẩm cần đấu giá, có được không ?
- Chỉ cần là vật phẩm đủ điều kiện đều có thể đấu giá.
Lâm Phong gật đầu, hắn nói vài câu với lão quản lý sau đó rời đi, tiện tay lấy ra mấy gốc thiên dược thì quá lộ liễu, làm người phải biết điệu thấp một chút.
Hắn sẽ giả vờ chuẩn bị, vài ngày sau mang vật phẩm đến để Vạn Bảo Các đấu giá, lúc đó linh thạch lại ùa về.
Lâm Phong bước ra đại môn, ánh mắt đảo một vòng vẫn không thấy bóng dáng của tiểu sư tỷ, xem ra lại phải chờ dài cổ.
Bên trong một căn phòng, hai nữ tử đứng đối diện, không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Phong Thanh Thanh ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng không hiểu sao có chút hốt hoảng, rõ ràng thực lực của nàng hoàn toàn không thua kém đối phương.
- Tìm ta có chuyện gì ?
Ánh mắt Hàn Băng vẫn lạnh lùng như thường.
- Phong gia đã từng lưu truyền tin tức là ngươi muốn làm đạo lữ của Lâm Phong.
- Chỉ là tin đồn nhảm, ngươi tin sao ?
- Ta không ngại có thêm tỷ muội nhưng nếu ngươi có ý đồ với hắn thì đừng trách ta.
- Ngươi yên tâm, ta chỉ thực hiện lời hứa của mình.
Không khí bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh, lúc sau Hàn Băng xoay người rời đi.
Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng mỹ lệ của Hàn Băng, không ngờ một nữ tử ngày thường ít nói lại có lúc quyết đoán như vậy.
Nàng có thể cảm nhận được sự kiên định trong từng lời của đối phương, chỉ cần nàng động vào dâm tặc, hai bên không c·hết không thôi.
Đêm đến, Lâm Phong tiếp tục bỏ ra một canh giờ chỉ dạy yêu nữ, hỏa thuật của nàng đã có chút thành tựu, từ ngày mai có thể bắt đầu luyện đan.
Về phần đan đỉnh và linh dược, tất cả đều do Linh Mộng chuẩn bị, khi thành đan Lâm Phong chỉ lấy hai viên đan dược làm phí chỉ dẫn.
Linh Mộng nhíu mày.
- Ngươi lấy linh thạch của ta còn chưa đủ ?
- Đây là quy tắc.
Lúc trước, Lâm Phong chỉ dạy cho đám đệ tử Cửu Huyền đan cung, mỗi tên thành đan đều phải nộp cho hắn bốn viên đan dược.
- Lấy ngươi hai viên là rẻ rồi.
- Hừ, đừng tưởng ta không biết mấy chuyện xấu của ngươi.
Chuyện Lâm Phong thu đan dược không chỉ Linh Mộng mà trưởng lão thánh cung cũng biết nhưng không ai lên tiếng.
Khi đó linh dược là do hắn cung cấp, hơn nữa đám đệ tử đều tự nguyện chấp nhận.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc sau đó bày ra bộ mặt miễn cưỡng.
- Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị linh dược.
- Chỉ là mấy gốc linh dược, bản thánh nữ không thiếu.
- Vậy thì thôi.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt bất cần của hắn, trong lòng không hiểu tên khốn này muốn giở trò gì, nàng không tin hắn lại tốt như vậy.
Nếu là bình thường Linh Mộng nhất định không đồng ý nhưng bây giờ nàng không có nhiều thời để chơi đùa với hắn.
- Bản thánh nữ muốn luyện hỏa dương đan.
- Không thành vấn đề.
Lâm Phong lập tức đáp ứng, bên trong Thông Thiên giới chỉ của hắn có vô số linh dược, đúng lúc có cả nguyên liệu luyện chế hỏa dương đan.
Trong lúc Lâm Phong đang thương lượng với Linh Mộng thì bên trong một căn phòng khác của Liễu gia, Liễu Đằng nhìn đám hộ vệ trước mặt.
- Trước khi trời sáng, tin tức Lâm Phong đến Trường Hà thánh thành phải được truyền đi, ta muốn đám đệ tử thánh cung đều biết được chuyện này.
- Tuân lệnh.
- Trương Huyền thế nào rồi ?
- Trương chấp sự vừa xuất quan.
Liễu Đằng mỉm cười gật đầu, ngay cả trời cũng giúp hắn, lần này nhất định phải làm cho tên Lâm Phong không còn mặt mũi ở lại Trường Hà.
Chỉ cần đuổi được Lâm Phong rời đi thì Huân Vũ sớm muộn cũng sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
Sáng hôm sau, khi Lâm Phong còn đang đắm chìm trong tu luyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng hét của tiểu sư tỷ.
- Tiểu Phong tử mau thức dậy, đừng có ngủ nữa.
- Sử tỷ có chuyện gì sao ?
- Bên ngoài có người tới tìm đệ ?
- Liễu gia tới hả ?
Lãnh Phi Dao lắc đầu, ánh mắt h·iếp thành một đường nhìn tên sư đệ trước mặt.
- Không phải Liễu gia, là Nam Cung tỷ tỷ.
- Nam Cung tỷ tỷ ?
Lâm Phong nhíu mày, hắn mất một lúc mới biết được vị Nam Cung tỷ tỷ trong miệng tiểu sư tỷ chính là Nam Cung Như Mộng.
- Sao Nam Cung sư tỷ lại tới tìm đệ?
- Chuyện này làm sao ta biết được.
Phi Dao biểu môi, lúc đầu nàng nhìn thấy Nam Cung Như Mộng cũng rất kinh ngạc.