Chương 390: Thách đấu
Chuyện Lâm Phong đến Trường Hà tương đối bí mật, hắn đã sớm căn dặn Huân Vũ đừng để người bên ngoài biết được.
Ngũ cung đại hội kết thúc, đám tu sĩ bị Lâm Phong lừa tình nhiều nhất chính là đệ tử Trường Hà thánh cung, tất cả bọn chúng đều xả láng vào Nam Cung Như Mộng, một khi biết tin hắn đến Trường Hà không chừng sẽ chạy tới đòi linh thạch.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Phong không giấu được lo lắng.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt tên sư đệ đổi màu, nhịn không được hỏi.
- Có phải đệ đã làm gì có lỗi với Nam Cung tỷ tỷ không?
- Không có.
- Vậy sao người ta lại chạy tới tìm đệ?
- Làm sao đệ biết được.
Nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, là linh thạch của mình thì sẽ không ai lấy được, Lâm Phong âm thầm an ủi bản thân sau đó theo tiểu sư tỷ tiến ra bên ngoài.
Khi Lâm Phong bước tới đại sảnh thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, hắn quay qua nhìn tiểu sư tỷ.
- Không phải tỷ nói chỉ có Nam Cung tỷ tỷ thôi sao?
- Lúc nãy ta chỉ thấy có một mình Nam Cung tỷ tỷ.
Phi Dao cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng khi nàng chạy đi tìm Lâm Phong thì nơi này nào có đông người như vậy.
Bên trong biệt viện chậc kín người, nhìn qua có hơn vài trăm, toàn bộ đều là tu sĩ Trường Hà thánh cung.
Nam Cung Như Mộng nhìn đám đồng môn xung quanh chỉ biết thở dài.
Nàng là một trong số ít người biết được Lâm Phong sẽ đến Trường Hà, đợi qua một thời gian sẽ lặng lẽ tìm hắn luận bàn.
Không ngờ đêm qua tin tức liên quan đến Lâm Phong đã truyền khắp thánh cung, gần như tất cả đệ tử đều biết được.
Như Mộng có dự cảm chẳng lành nên đã chạy đi tìm trưởng lão nhưng đối phương lại có ý không muốn can thiệp.
Thánh cung không có quy định cấm đệ tử luận bàn chỉ cần không động thủ là được, Như Mộng hết cách đành phải chạy đi tìm Lâm Phong thông báo nhưng nàng vừa đến biệt viện thì đám đệ tử đã tràn đến.
Trong lúc nàng không biết phải làm sao thì nhìn thấy một nam một nữ từ bên trong bước ra.
Lâm Phong vừa xuất hiện liền trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, hắn đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng đệ tử Trường Hà.
Đúng lúc này song ảnh cùng lúc xuất hiện trước người Lâm Phong, khí tức vương giả bạo phát, nhiệt độ bên trong căn phòng giảm không phanh.
Hàn Băng và Thanh Thanh tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cả hai nàng đều cảm nhận được địch ý từ đám người đối diện.
- Chờ đã.
Như Mộng vội bước tới, nếu để Lâm Phong bị hội đồng ở Trường Hà sẽ làm ảnh hưởng lớn đến uy danh của thánh cung.
Ánh mắt Như Mộng nhìn đám đệ tử đối diện, giọng nói uy nghiêm.
- Các ngươi muốn động thủ bên trong thánh thành sao, lui ra.
- Nam Cung chấp sự đừng hiểu lầm,
Một tên nam tử bước lên, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Lâm Phong.
- Trương Huyền nghe danh Lâ·m đ·ạo hữu đã lâu nên hôm nay muốn tìm đến luận bàn.
Như Mộng nhíu mày.
- Trương chấp sự chỉ muốn luận bàn ?
- Đúng vậy.
- Nếu chỉ là luận bàn có cần mang theo nhiều đệ tử đến như vậy không?
- Đệ tử thánh cung kín ngưỡng đại danh Lâ·m đ·ạo hữu mà đến, không liên quan đến tại hạ.
Trương Huyền nhìn Lâm Phong vẫn đứng im, hắn tiếp tục khiêu khích.
- Lâ·m đ·ạo hữu có dám luận bàn không?
Lâm Phong nhìn mấy trăm đệ tử Trường Hà xung quanh, hắn có thể nói không được sao.
- Luận bàn thế nào?
- Tất nhiên là luyện đan.
- Luận bàn với đạo hữu sao?
- Tất nhiên.
Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Lần trước Lâm Phong thắng trận là nhờ sử dụng Nhân Dẫn thuật, nếu đơn đả độc đấu thì Trương Huyền nắm chắc phần thắng.
Lâm Phong do dự một lúc lại nói.
- Nhưng tu vi của ta không bằng đạo hữu.
- Lâ·m đ·ạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ công bằng thi đấu.
Trương Huyền nói ra quy tắc, hắn sẽ áp chế tu vi ngang với Lâm Phong, đan dược, thời gian và địa điểm sẽ do Lâm Phong lựa chọn.
Lâm Phong gật đầu.
- Tốt nhưng ta có một điều kiện.
- Mời đạo hữu nói.
- Người nào thua phải giao ra toàn bộ đan dược.
- Không thành vấn đề.
Lâm Phong nhìn thấy đối phương đồng ý, ánh mắt thoáng lóe lên.
- Thời gian thi đấu là mười ngày sau, địa điểm là Trường Hà Đan cung, đan dược là địa cấp ngọc hồn đan.
- Ngọc hồn đan?
- Làm sao, chẳng lẽ Trường Hà thánh cung không có linh dược luyện chế?
- Tốt.
Trương Huyền gật đầu, nguyên liệu luyện chế ngọc hồn đan tương đối trân quý nhưng không phải là không thể tìm.
Sau khi hai bên quyết định xong, đám đệ tử Trường Hà lần lượt rút lui, đại sảnh dần trở lại yên tĩnh.
Trương Huyền nhìn Nam Cung Như Mộng vẫn chưa rời đi, mày kiếm nhíu lại.
- Nam Cung chấp sự còn chuyện gì sao?
- Ta muốn cùng Lâ·m đ·ạo hữu bàn luận một chút.
- Như vậy không tốt, chúng ta sắp thi đấu…
- Chuyện đó thì liên quan gì đến ta.
Như Mộng lạnh lùng nhìn đối phương.
- Trương chấp sự muốn quản chuyện của ta sao?
- Tại hạ không có ý đó.
Trương Huyền liếc nhìn Lâm Phong một cái rồi xoay người rời đi, tuy cùng là chấp sự nhưng địa vị của Nam Cung Như Mộng hơn xa hắn.
Lãnh Phi Dao nhìn Trương Huyền đi mất liền quay qua nhìn tên sư đệ.
- Tiểu Phong tử lần này có chắc ăn không?
- Sư tỷ yên tâm.
- Đệ thật sự có linh dược luyện chế ngọc hồn đan?
Lâm Phong gật đầu, bên trong U Minh thánh địa hắn đã đào hơn một nữa cái dược viên, đúng lúc có nguyên liệu luyện chế ngọc hồn đan.
- Là đệ vô tình tìm được.
- Oa… sao nhân phẩm của đệ lại tốt như vậy?
- Trời độ người hiền.
- Thôi đi.
Phi Dao bỉu môi, tên sư đệ này mà hiền thì nàng chính là chúa cứu thế.
Nam Cung Như Mộng mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Lâ·m đ·ạo hữu tự tin như vậy sao?
- Nếu người khiêu chiến là Nam Cung đạo hữu thì tại hạ sẽ không dám nhận lời.
- Trương Huyền cũng là kỳ tài đan đạo, đạo hữu không nên kinh địch.
Trong số đệ tử Trường Hà thánh cung, thiên phú đan đạo của Nam Cung Như Mộng tuyệt đối đứng đầu, xếp sau nàng chính là Trương Huyền.
Ngũ cung đại hội lần trước nếu không phải Lâm Phong ngang trời xuất thế thì Trương Huyền đã trở thành đệ nhị thiên tài.
Lâm Phong gật đầu, với tình độ của hắn hiện tại cho dù là Nam Cung Như Mộng cũng thừa sức đấu một trận.
Chỉ là bây giờ hắn đang ở Trường Hà, một khi đánh bại Nam Cung Như Mộng chẳng khác nào đắt tội một nữa tu sĩ ngoài kia.
- Nam Cung đạo hữu lần này đến tìm tại hạ là vì chuyện thách đấu sao?
- Chỉ là một phần, ta có thể nói chuyện riêng với đạo hữu một lúc không.
- Tất nhiên là được.
Lâm Phong dẫn theo Nam Cung Như Mộng vào trong, Lãnh Phi Dao vừa đuổi theo thì bị tỷ tỷ bắt lại.
- Trật tự.
- Muội biết rồi.
Bên trong căn phòng, một đôi nam nữ ngồi đối diện, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, ôn hương nhuyễn ngọc, mỗi hành động cử chỉ đều toát lên vẻ ung dung tự tại.
Nam nhân tướng mạo miễn cưỡng xem là tiêu soái, khóe miệng luôn mỉm cười.
- Không biết Nam Cung tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với tiểu đệ?
- Lâ·m đ·ạo hữu có còn nhớ lời hứa lúc trước?
- Tất nhiên là nhớ.
Người khác thì Lâm Phong có thể quên nhưng lời hứa với Nam Cung Như Mộng thì hắn luôn giữ trong lòng.