Chương 387: Trường Hà
Lúc đầu khi nhìn thấy Phong Thanh Thanh xuất hiện, Lâm Phong chỉ hơi ngạc nhiên, dù sau bạo nữ từng hứa sẽ bảo hộ cho hắn mười năm.
Chỉ là khi nhìn thấy yêu nữ cũng xuất hiện, hắn có cảm giác chuyến đi lần này sẽ không được yên ổn.
Bên trong căn phòng của khách điếm, Linh Mộng ngồi trên giường, ánh mắt nhìn đan thư trong tay, vẻ mặt suy tư, trước lúc xuất phát, nàng đã cùng sư phụ trò chuyện về chuyến đi lần này.
Tuy Lâm Phong đã hứa sẽ tìm cách đoạt lấy thánh dược nhưng Linh Mộng vẫn không yên tâm.
Trong lòng nàng, nam nhân đều là loại không đáng tin cho nên nàng quyết định tự thân đến Tây Hoang tìm cơ hội đoạt lấy thánh dược.
Ngoài ra vẫn còn một nguyên nhân khiến nàng không thể không đi, nàng phải chứng minh thiên phú đan đạo của bản thân không thua kém tên khốn đó.
Linh Tuyền thánh mẫu hiểu rất rõ tính tình đệ tử, bà biết không thể ngăn cản cũng không có ý ngăn cản, chỉ có thể căn dặn vài lời.
- Lần này đến Tây Hoang cho dù có lấy được thánh dược hay không cũng phải mang Lâm Phong trở về.
- Đệ tử tuân lệnh.
Thiên phú đan đạo của Lâm Phong tuyệt đối đứng đầu Nam Hoang, tìm năng vô hạn, ngày sau nhất định sẽ trở thành trụ cột thánh cung.
Tuy Linh Mộng không có hảo cảm với Lâm Phong nhưng phải thừa nhận hắn đối với thánh cung rất quan trọng.
Trong lúc nàng đang suy tư thì cảm nhận được một cổ khí tức chán ghét, tên khốn kia đã trở về.
- Ngày nào trúng mánh ngày đó huy hoàng, ngày nào bét mánh ngày đó tiêu tàn…
Lâm Phong vừa đi vừa hát, tâm tình rất tốt.
Sau khi lượn vài vòng bên trong Vạn Bảo các, hắn tìm được không ít thứ hữu dụng, nổi bật là một khối trấn yêu thạch, hai khối không gian chi thạch và một đám địa dược có tìm năng đột phá thiên dược.
Hắn đến trước cửa phòng thì dừng lại, đột nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh tăng lên, vẻ mặt biến sắc.
- Cháy nhà?
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến dọa Lâm Phong giật mình, hắn lập tức xoay người giữ khoảng cách với đối phương.
- Ngươi muốn gì, muốn hù c·hết lão tử hử?
- Nếu ngươi thật sự c·hết đi nhất định sẽ được lưu danh thiên cổ.
- Có ý gì?
- Ngươi sẽ trở thành tên ngốc đầu tiên bị hù c·hết.
Linh Mộng mỉm cười, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt bất lực của tên khốn này trong lòng nàng lại có chút hả dạ.
Lâm Phong chỉ có thể dùng ánh mắt câm hận nhìn yêu nữ, quân tử không đánh nữ nhân.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Vào trong rồi nói.
- Không được.
Hắn nhìn yêu nữ muốn tiến vào phòng liền ngăn lại.
- Nam nữ thọ thọ bất tương thân, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ta.
- Hừ.
Linh Mộng đi thẳng vào phòng, trước giờ nàng chưa từng để ý đến cảm nghĩ của đám người ngoài kia.
- Ta muốn học đan đạo.
- Ừ.
Lâm Phong gật đầu, hắn cảm thấy suy nghĩ của yêu nữ không tồi.
Luyện đan vừa kiếm được nhiều linh thạch, vừa gia tăng tu vi, đúng là một chức nghiệp rất tốt.
Linh Mộng nhíu mày, ánh mắt ẩn hiện kinh ngạc.
- Ngươi đồng ý ?
- Muốn làm gì là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta ?
- Ngươi… ta muốn người chỉ dạy đan thuật cho ta.
- Không thể nào.
Lâm Phong lập tức từ chối, hắn đã từng có kinh nghiệm thu nhận đồ đệ một lần, chỉ có lổ chứ không có lời.
- Đời này của ta sẽ không thu thêm đồ đệ.
- Ngu ngốc, ta nói muốn bái sư lúc nào?
Linh Mộng chỉ muốn Lâm Phong chỉ dạy đan thuật cho nàng chứ không phải muốn bái sư.
Lâm Phong lắc đầu.
- Nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi đừng tốn công vô ít.
Đã không muốn bái sư còn muốn hắn chỉ dạy đan thuật, trên đời làm gì có chuyện hời như vậy.
Linh Mộng lấy ra một cái túi trữ vật ném cho hắn.
- Thứ này xem như ta trả công cho ngươi.
- Ta đã nói là không… gì đây, là linh thạch hả ?
- Mỗi canh giờ một vạn trung phẩm linh thạch.
- Ngươi nói thật ?
Lâm Phong dùng thần thức đảo qua túi trữ vật, bên trong có đúng 10 vạn khối trung phẩm linh thạch, gần bằng một tháng chăm chỉ luyện đan của hắn.
Làm người phải có nguyên tắc, không được để mất linh thạch chính là nguyên tắc đầu tiên của hắn.
Lâm Phong nhìn yêu nữ đối diện, vẻ mặt miễn cưỡng.
- Nếu ngươi đã thành tâm muốn học, ta sẽ sẵn lòng chỉ dạy.
- Xem như ngươi thức thời.
Linh Mộng tìm một chỗ ngồi xuống, nàng lấy ra đan thư đặt trước mặt, ngọc thủ chỉ vào một dòng văn tự trong thư tịch.
- Chỗ này thế nào ?
- Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi ?
- ẦM…
- Là như thế này…
Lâm Phong nhìn hỏa ảnh trên người yêu nữ bốc lên lập tức ngoan ngoãn, hắn bắt đầu nghiêm túc chỉ dạy.
Một lúc sau, Lâm Phong phát hiện thiên phú đan đạo của Linh Mộng tuyệt đối đứng đầu trong số đám người mà hắn quen biết, hắn nói một thì nàng hiểu mười.
- Ngươi lợi hại như vậy sao không làm đan sư?
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Sáng hôm sau, cả đám rời Ngân thành thẳng tiến Hoang Nguyên, thông thường muốn sử dụng truyền tống trận giữa hai thành trì cần phải đăng ký, đến khi đủ số lượng sẽ mở truyền tống trận.
Đám người Lâm Phong đi thẳng đến truyền tống trận, Linh Mộng lấy ra một cái ngân bài giơ lên, hộ vệ bên ngoài lập tức ra hiệu kích hoạt trận pháp.
Truyền tống trận lóe lên rồi vụt tắt, Lâm Phong chỉ chớp mắt một cái thì khung cảnh trước mắt đã thay đổi.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, nơi đó có một tòa thành lớn nhưng không phải là Ngân thành mà là Huyền Phong thành, một trong lục đại thành trì của Trường Hà thánh cung.
Đám người vừa bước tới cổng thành thì Huân Vũ mở lời.
- Mọi người đợi một chút.
Nàng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hắc quang xong thẳng lên trời.
Lúc sau có một đám người xuất hiện, dẫn đầu là một nam tử anh tuấn tiêu soái.
- Huân Vũ, cuối cùng muội cũng trở về.
- Đại ca.
Huân Vũ bắt đầu giới thiệu mọi người, thanh niên vừa đến gọi là Liễu Kỳ, nhi tử tộc trưởng Liễu gia, thường được mọi người gọi là Liễu thiếu chủ.
Liễu Kỳ mỉm cười bước tới.
- Lâ·m đ·ạo hữu, đã lâu không gặp.
- Liễu đại ca.
Lâm Phong tươi cười đáp lễ, bộ dáng như huynh đệ lâu ngày vừa gặp lại.
Liễu Huân Vũ đứng bên cạnh có chút bối rối, đôi gò má ửng hồng, da mặt của nàng còn lâu mới dày như hắn.
Đúng lúc này một giọng nói từ bên trong đám người Liễu gia truyền đến.
- Nghe nói Lâ·m đ·ạo hữu đã có hôn ước với Lãnh gia đúng không ?
- Không sai.
Lâm Phong gật đầu, chuyện này thiên hạ đều biết không cần phải giấu, hắn bước tới bên cạnh băng nữ.
- Vị này chính là hôn thê của tại hạ.
Liễu Đằng nhìn nữ tử bên cạnh Lâm Phong, tuy dung mạo đã bị che khuất nhưng chỉ nhìn dáng người đã đủ xưng một tiếng mỹ nhân.
- Đạo hữu đã có hôn thê sao còn để ý đến tộc nhân Liễu gia ?
- Liễu Đằng.
Liễu Kỳ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tên tộc đệ.
Chuyện Lâm Phong nắm giữ bí mật liên quan đến tổ địa, hắn là một trong số ít người biết rõ nên được phụ thân phái đi tiếp đón.
Trước khi đi trưởng bối trong tộc đã căn dặn tuyệt đối không được chọc giận Lâm Phong, ít nhất phải đợi đến khi biết được chính xác vị trí của tổ địa.
Liễu Kỳ mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Các vị mời vào thành.
Huyền Phong thành rộng lớn không thua gì Ngân thành, Liễu gia đã sớm chuẩn bị khách điếm, hôm nay bọn họ sẽ nghĩ chận ở đây, hôm sau sẽ truyền tống đến thánh thành.