Chương 386: Rời đi
Trong lúc tỷ muội Lãnh gia chuẩn bị đi gặp mẫu thân thì ở một nơi khác bên trong thánh thành cũng có một nhi nữ đang trên đường tới chỗ mẫu thân.
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn tên biểu đệ bên cạnh.
- Mẫu thân gọi ta về gấp như vậy là có chuyện gì ?
- Đệ không biết.
Phong Viêm đang tu luyện thì bị phụ thân gọi về, nói là muốn hắn đi tìm Phong Thanh Thanh có chuyện gấp.
Từ sau khi chuyện của mẫu thân được giải quyết, mối quan hệ giữa Phong Thanh Thanh và Phong gia đã dần có chuyển biến.
Nhưng nàng vẫn không ưa mấy tên thanh niên trong tộc, cho nên Phong Viêm mới bị ép làm người đưa tin.
Phong Viêm đi đến trước một căn phòng thì dừng lại.
- Biểu tỷ, bá mẫu ở bên trong đợi tỷ.
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, bộ dáng dứt khoác không cho đối phương có cơ hội mở lời.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, tộc trưởng Phong gia xuất hiện.
- Thời gian gần đây thế nào ?
- Sao lão lại ở đây?
Lão tộc trưởng chưa kịp trả lời thì giọng nói uy nghiêm từ trong phòng truyền ra.
- Tiểu Thanh, không được vô lễ.
Phong Viên Viên xuất hiện, ánh mắt tức giận nhìn nhi nữ.
- Con nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?
- Con…
Lão tộc trưởng vội đứng ra hòa giải.
- Không sao, hai người cứ nói chuyện, ta không làm phiền.
Phong Viên Viên nhìn tộc trưởng rời đi, ánh mắt rơi lên người nhi nữ.
- Mau vào đây, ta có chuyện muốn nói.
Thanh Thanh lặng lẽ bước vào, bộ dáng mười phần nhu thuận.
- Mẫu thân tìm nữ nhi có chuyện gì không?
- Con và Lâm Phong quan hệ thế nào?
- Chẳng phải con đã giải thích rồi sao, hắn có ân với con.
- Chỉ có như vậy?
Phong Viên Viên nhìn ánh mắt bối rối của nữ nhi trong lòng thở dài, nha đầu này chính là như vậy, ngoài mạnh trong yếu.
- Hắn sắp đi rồi.
- Con biết, sắp tới hắn sẽ đến Trường Hà.
Nhắc đến chuyện này sắc mặt Thanh Thanh có chút không tốt.
Từ lần gặp nhau ở Vạn Bảo Các, nàng vẫn còn tức giận nên không đi tìm hắn, không ngờ hắn muốn đi Trường Hà cũng không nói với nàng, hôm trước nàng nghe biểu đệ nói mới biết được tin này.
Phong Viên Viên lắc đầu.
- Lần này hắn không chỉ đến Trường Hà, một tiêu thật sự của hắn là Tây Hoang.
- Cái gì?
Vẻ mặt Thanh Thanh tràn đầy kinh ngạc, dâm tặc tự nhiên lại chạy đến Tây Hoang làm gì?
- Chuyện này làm sao mẫu thân biết được?
- Tộc trưởng nói cho ta biết.
Đêm qua lão thánh chủ đột nhiên chạy tới nói chuyện Lâm Phong cho lão tộc trưởng, dặn lão tìm mọi cách để Phong Thanh Thanh biết được chuyện này.
Lão tộc trưởng lúc đầu cái hiểu cái không, sau khi suy nghĩ vài giờ cuối cùng cũng nhận ra được âm mưu của lão thánh chủ.
Tuy Phong gia từng tung tin đồn Phong Thanh Thanh để ý Lâm Phong nhưng đó chỉ là giả, cho nên lão tộc trưởng phải chạy đi tìm tiểu muội hỏi ý.
Phong Viên Viên đã sớm được Phong Viêm mật báo chuyện nữ nhi có tình ý với Lâm Phong, lúc đầu bà không tin nhưng bây giờ không muốn tin cũng không được.
- Ta đã cùng tộc trưởng thương lượng, Phong gia sẽ dùng điều kiện để trả lại ân tình của Lâm Phong, con không cần theo hắn đến Tây Hoang.
- Không được.
Phong Thanh Thanh vô thức phản đối, khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mẫu thân liền biết bản thân có chút lộ liễu.
- Nữ nhi nói được sẽ làm được.
- Con thật sự muốn cùng đi Tây Hoang với hắn?
- Nữ nhi chỉ đi theo bảo vệ hắn mười năm, hết thời gian sẽ trở về.
- Được rồi.
Phong Viên Viên khẽ gật đầu.
- Chuyện Lâm Phong đến Tây Hoang vẫn còn là bí mật, con không được nói với người ngoài.
- Nữ nhi biết.
Phong Thanh Thanh vừa xoay người thì giọng nói của mẫu thân lại truyền đến.
- Thanh nhi, có những thứ phải biết trân trọng, đừng để đến khi mất đi rồi hối tiết.
- Nữ nhi xin ghi nhớ.
Hai ngày trôi qua, một đoàn người lặng lẽ bước vào đại truyền tống trận, Phong Viêm nhìn hào quang lóe lên rồi biến mất, ánh mắt ẩn hiện hưng phấn.
- Thời của lão tử tới rồi.
Tên sư đệ và biểu tỷ của hắn đều rời đi, bây giờ hắn giống như thần long nhập hải, tự do tung hoành.
Tuệ Vân đứng bên cạnh nhíu mày, tâm tình của nàng hoàn toàn ngược lại, nàng có dự cảm sẽ rất lâu nữa mới gặp lại bọn họ.
- Ta có chuyện muốn nói với đệ.
- Tốt.
Phong Viêm lập tức gật đầu, hắn chưa bao giờ từ chối Tuệ Vân.
Hai người trở về Đan cung, sau đó tiến vào phòng của Tuệ Vân.
Phong Viêm nhìn sư tỷ cẩn thận khóa cửa, nhịp tim đột nhiên gia tốc, ánh mắt ẩn hiện chờ mong.
- Sư tỷ tìm đệ có chuyện gì không?
- Chuyện quan trọng, liên quan đến tương lai của chúng ta sau này.
- Sư tỷ muốn làm gì cũng được, đệ sẽ không phản kháng.
Gương mặt xinh đẹp của Tuệ Vân thoáng ửng đỏ, tên sư đệ này không thể trong sáng một chút sao.
- Đệ xem thứ này.
Nàng lấy ra hai quyển thư tịch đưa cho Phong Viêm.
- Trước khi Lâm sư đệ rời đi đã giao lại cho ta.
- Là đan thư ?
Phong Viêm lật ra vài trang xem thử, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng.
- Thứ này thật sự là Lâm Phong đưa cho tỷ?
- Đúng vậy.
Nhìn Tuệ Vân gật đầu, trong lòng Phong Viêm xuất hiện cảm giác bất an.
- Hắn còn đưa thứ gì không?
- Lâm sư đệ còn để lại rất nhiều linh dược.
- Số linh dược đó đâu?
- Sư đệ giao cho ta bảo quản, còn nói không được đưa cho ngươi.
Phong Viêm thầm mắng Lâm Phong vô sỉ, chơi với nhau lâu như vậy lại không tin tưởng nhau.
Tuệ Vân nhỏ giọng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Đúng là có chuyện.
Lâm Phong không phải lần đầu rời thánh cung nhưng lần này để lại không ít bảo bối, Phong Viêm thừa biết tên sư đệ này không thể hào phóng như vậy.
Chuyến đi lần này chỉ sợ là không biết bao giờ mới trở về hoặc là không bao giờ trở về.
- Lâm sư đệ, sư huynh chỉ có thể chúc đệ thượng lộ bình an.
Ngân thành là một trong bát đại thành trì của Cửu Huyền, nơi này tọa lạc ở khu vực biên giới chỉ cách Trường Hà vài vạn dặm.
Nghe thì có vẻ rất xa nhưng chỉ cần chớp mắt là đến nơi, bên ngoài Ngân thành có một cái đại truyền tống trận để tu sĩ qua lại giữa hai thánh cung.
Nơi đây có thể xem là khu vực giao thương của nhị cung cho nên bên trong thành lúc nào cũng có đầy tu sĩ.
- Thật là nhiều người, so với thánh thành còn đông hơn.
Lãnh Phi Dao hưng phấn liếc nhìn xung quanh, bộ dáng không khác gì từ trên núi xuống.
Cả đám tìm một khách điếm dừng chân, đêm nay bọn họ sẽ ở lại nơi đây.
Sau khi nhận phòng, Lâm Phong kiểm tra một chút rồi rời đi, một tiêu là Vạn Bảo Các.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là phải tìm mọi cách làm suy giảm sức mạnh của hư không yêu thú, thuận tiện nhìn xem có tìm được bảo vật gì không.
Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy sư đệ chạy đi liền đuổi theo nhưng chỉ chạy được vài bước thì bị tỷ tỷ bắt được.
- Vào phòng.
- Tỷ tỷ, cho muội ra ngoài xem một chút có được không?
Hàn Băng lắc đầu.
- Muội mau trở về tu luyện, hôm sau còn phải dùng truyền tống trận.
- Muội chỉ đi một chút thôi á… tỷ tỷ muội biết sai rồi… lạnh quá hu hu…
Lần này đến Trường Hà ngoài trừ Lâm Phong, tỷ muội Lãnh gia và Huân Vũ thì còn có Phong Thanh Thanh và Linh Mộng.