Chương 377: Lãnh gia đại hội
Hàn Băng từ bên trong đám người bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Linh Mộng.
- Nếu ngươi còn làm loạn thì đừng trách ta.
- Ta chỉ sợ muội bị lừa.
- Nam nhân của ta không giống nam nhân của ngươi.
Sắc mặt Linh Mộng thoáng biến đổi, ánh mắt ngập tràn sát khí, khí tức vương giả bạo phát đẩy đám người xung quanh lui lại.
- Không được nhắc tới hắn trước mặt ta.
- Nếu ngươi còn không đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lãnh Hàn Băng lấy ra băng trượng, lam quang rực sáng có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Đám người xung quanh chỉ đứng bên ngoài quan chiến hoàn toàn không có định ngăn cản, bọn họ không biết nên đứng về phía nào, tiến thối lưỡng nan.
Hai bên giằng co một lúc, Linh Mộng hóa thành hồng ảnh rời đi, Lãnh Hàn Băng thu lấy bốn cái hộp ngọc của Lâm Phong sau đó cũng rời đi.
Đường Nghiêm thấy vậy liền vỗ vai Lãnh Tuyên.
- Chúc mừng Lãnh lão đầu tìm được hiền tế.
Đám trưởng lão Đan cung lập tức hùa theo tiến lên chúc mừng, Phong Viêm chạy tới vỗ vai Lâm Phong.
- Lâm sư đệ chúc mừng đệ có được hiền thê, tài sắc song toàn.
- Đa tạ Phong sư huynh.
Lãnh Hàn Băng đã thu lễ vật, chuyện cầu thân xem như hạ màn, đám người đại tộc thở phào.
Tuy lần này cầu thân không thành nhưng bọn họ cũng tránh được chuyện đắt tội với thánh nữ.
Thiên kiêu đại hội kéo dài thêm vài canh giờ thì kết thúc, mọi người lần lượt ra về, Lâm Phong bị Lãnh Phi Dao kéo lại nói là muốn đưa hắn đi nhìn một chút tộc quy của Lãnh gia.
Hôm sau, tin tức về thiên kiêu đại hội truyền khắp thánh thành trở thành đề tài bán tán của đám tu sĩ.
- Không ngờ cái tên ôn thần đó lại được Lãnh gia lựa chọn.
- Nếu hôm đó ta không chạy đi thu phục một đám thiên thú thì tên Lâm Phong đó sao có cơ hội ôm được mỹ nhân.
- Ta nghe nói Lãnh Hàn Băng không chỉ kinh tài tuyệt diễm mà còn được Lãnh gia ưu ái, lấy được nàng chính là đại cơ duyên.
- Đúng vậy, nhân phẩm của tên ôn thần đó sao lại tốt như vậy.
Một tên thanh niên lắc đầu.
- Ta thấy tên Lâm Phong đó sắp gặp đại họa thì có.
- Người ta bây giờ có Lãnh gia chống lưng còn ai dám tìm hắn kiếm chuyện.
- Hôm đó ta đứng bên ngoài đại môn Lãnh gia, các ngươi có biết ta đã nhìn thấy ai không ?
- Thấy ai ?
Thanh niên liếc nhìn xung quanh thấy không ai chú ý liền kêu đám huynh đệ tới gần, nhỏ giọng nói.
- Các ngươi tuyệt đối không được mang chuyện này nói ra bên ngoài có biết không ?
- Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, ngươi biết, bọn ta biết.
- Hôm đó ta nhìn thấy Cửu Huyền thánh nữ đến Lãnh gia cầu thân.
- Cái gì ?
Đám thanh niên nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, thánh nữ làm sao có thể đến cầu thân, nữ nhân với nữ nhân thì làm ăn được gì ?
Chuyện Linh Mộng đến Lãnh gia cầu thân giống như cơn mưa ngang qua, thoáng cái tan thành mây khói.
Lãnh gia không muốn làm lớn chuyện, đám đại tộc thì sợ đắt tội thánh nữ nên chuyện này gần như không được truyền ra bên ngoài.
Thanh niên nhìn thấy phản ứng của mấy tên trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch.
- Chưa hết, ta còn nghe nói thánh nữ cầu thân không thành đã buôn lời đe dọa muốn xử lý Lâm Phong.
- Không thể nào, sao thánh nữ có thể làm như vậy ?
- Lâm Phong là đệ tử thánh cung, thánh nữ xử lý hắn chẳng phải là mưu hại đồng môn ?
- Tội này không nhẹ đâu.
Đám thanh niên như tìm được chân lý của cuộc đời, bọn chúng vừa ăn vừa bàn, rượu vào lời ra, thoáng cái cả khách điếm đều biết chuyện.
- Tiểu tử ngươi muốn ngậm máu phun người ?
- Thì sao ?
- Đây hình như không phải là đạo quân tử.
- Có ân phải trả, có thù phải báo, đây chính là đạo quân tử.
Lâm Phong hài lòng rời đi khách điếm, yêu nữ chút nữa đã phá hủy chuyện tốt của hắn, thù này sao có thể không báo.
Vài ngày sau, bên trong thánh thành là xuất hiện tin nóng, nhân vật chính là Cửu Huyền thánh nữ Linh Mộng.
- Các ngươi biết tin gì chưa, ta nghe nói tên Lâm Phong kia đã bị thánh nữ giam vào cấm địa.
- Sao ta nghe thiên hạ đồn hắn bị thánh nữ xử rồi ?
- Ta còn nghe nói Lãnh gia muốn thoát ly thánh cung.
- Chuyện thật như đùa.
Bên trong một căn phòng sang trọng, Linh Mộng lạnh lùng nhìn đám huyết y vệ.
- Điều tra thế nào rồi ?
- Thuộc hạ vô dụng, xin thánh nữ trách phạt.
Đám huyết y vệ cuối đầu, bọn hắn đã điều tra mấy ngày, bắt hơn trăm tên tu sĩ vẫn không tìm ra được là tên nào tung tin đồn.
Linh Mộng nhíu mày.
- Chuyện thánh dược thì sao ?
- Vẫn… vẫn chưa có kết quả.
- Cút đi.
Đám huyết y nhân vội vàng rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại Linh Mộng một mình đơn độc.
Chuyện nàng đến Lãnh gia cầu thân truyền ra bên ngoài đã làm cho cao tầng thánh cung bất mãn, sư phụ cũng vì chuyện này mà dạy dỗ nàng một trận, cuối cùng còn bị cấm túc một tháng.
Tất cả đều là vì tên khốn kiếp kia, không chỉ c·ướp mất Hàn Băng mà còn làm cho danh dự của nàng tổn hại nghiêm trọng, tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Nhìn ngươi đắt ý được bao lâu.
Tạm thời để cho hắn vui vẻ một chút, đợi khi nàng tự do sẽ đi tìm tên khốn đó tâm sự.
Hôm sau, Lâm Phong chuẩn bị rời phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp đến là giọng nói quen thuộc.
- Lâm sư đệ.
Lâm Phong mở cửa phòng thì nhìn thấy Phong Viêm vui vẻ đứng bên ngoài, tinh thần rất tốt.
- Phong sư huynh tìm đệ có chuyện gì sao ?
- Vạn Bảo các vừa nhập hàng về, có muốn đến đó xem một chút không ?
- Tốt.
Đầu tháng sau Vạn Bảo các sẽ tổ chức buổi đấu giá lớn nhất trong năm, trước khi đấu giá, bọn họ sẽ tiến hành thu thập vật phẩm sau đó lựa chọn.
Trong số hàng vạn bảo vật được đưa đến thì chỉ có chín mươi chín vật phẩm được chọn đấu giá, số còn lại sẽ bài bán bên trong Vạn Bảo các.
Phong Viêm bước tới Đan môn thì dừng lại, Lâm Phong nhịn không được hỏi.
- Phong sư huynh có chuyện gì sao ?
- Chờ người.
- Là Tuệ Vân sư tỷ ?
- Chút nữa đệ sẽ biết.
Lâm Phong đứng đợi một lúc thì nhìn thấy một thân ảnh hướng về phía bọn hắn đi tới, vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ người gian thương chờ lại là bạo nữ.
- Biểu tỷ, đệ còn tưởng là tỷ không đến.
- Ta đã hứa thì nhất định sẽ đến.
Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt bất cần của dâm tặc không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.
Phong Viêm cảm giác tình hình có chút không đúng liền mở lời.
- Chúng ta đi thôi.
Bên ngoài Vạn Bảo các lúc này đã chậc kín người, tu sĩ xếp thành hàng nối đuôi tiến vào bên trong, hi vọng có thể tìm được vài món bảo vật thích hợp.
- Không ngờ lại có nhiều người như vậy.
Lâm Phong có kim bài nên không cần phải xếp hàng, cả đám có thể từ đại môn giành cho khách quý tiến vào.