Chương 376: Lãnh gia đại hội
Hàn Băng đột nhiên xoay người rời đi, vừa bước được vài bước thì bị mẫu thân chặn lại.
- Không cần lo, ta đã phái người đến chỗ Lưu trưởng lão thông báo.
Từ lúc Lâm Phong bước vào Lãnh gia thì Vương phu nhân đã phát hiện ra vấn đề, bà liền phái người đến Đan cung mời sư phụ hắn đến.
Vương phu nhân dứt lời thì cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt bà nhìn về phía đại môn, mày liễu nhíu chặt.
Phi Dao vội chạy tới nhìn xem thì thấy một cảnh tượng khiến nàng trợn mắt há mồn.
- Phiền phức tới rồi.
Một đám huyết y nhân xong vào đại môn Lãnh gia sau đó xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, giọng nói đồng thanh.
- Cung nghênh thánh nữ.
Linh Mộng dẫn theo một đám người từ bên bước vào, khí thế bá đạo không ai dám ngăn.
Phía sau nàng có vài chục vị nữ tử, mỗi người mang theo một cái mâm ngọc, bên trên phủ lụa đỏ, không nhìn rõ là che giấu thứ gì.
Lãnh Phi Dương nhíu mày, quan hệ giữa Linh Mộng và Hàn Băng lão cũng biết vài phần, không ngờ nha đầu này lại dám chạy tới Lãnh gia làm loạn.
- Không biết thánh nữ đến Lãnh gia là có chuyện gì ?
- Cầu thân.
Linh Mộng giơ tay, tất cả nữ tử phía sau nàng đồng loạt lấy xuống lụa đỏ để lộ vật phẩm bên trong.
- Đây là lễ vật của ta.
Từng món bảo vật lộ ra làm cho đám người xung quanh mở rộng tầm mắt, đến cả đám lão đầu cũng động dung.
Ba kiện thiên cấp binh khí, ba khối cực phẩm linh thạch, ba gốc thiên cấp linh dược, ba viên thiên đan.
Trong lúc mọi người đang bị bảo vật làm cho kinh ngạc thì giọng nói lạnh lùng của Linh Mộng vang lên.
- Nếu các vị có thể lấy ra lễ vật tốt hơn thì bản thánh nữ sẽ rời đi.
Đám lão đầu cùng lúc nhìn về phía Lãnh gia, bọn bọ muốn cầu thân nhưng cũng không muốn đắt tội với thánh nữ.
Lãnh Phi Dương bước tới, giọng nói tràn đây uy nghiêm.
- Lão phu đa tạ ý tốt của thánh nữ, lễ vật này Lãnh gia không thể nhận, xin thánh nữ thu lại.
Linh Mộng tìm một chỗ ngồi, bộ dáng tùy ý.
- Tốt, bản thánh nữ sẽ thu lại số lễ vật này.
Ngọc thủ Linh Mộng giơ lên, huyết y nữ tử đồng loạt mang theo bảo vật rời đi.
- Hôm nay bản thánh nữ muốn xem thử là ai có thể khiến cho Lãnh gia từ chối lễ vật của ta.
Đám lão đầu nhìn nhau, nếu bây giờ tiếp tục cầu thân sẽ đắt tội với thánh nữ nhưng rời đi thì làm mất danh dự Lãnh gia, có thể là tiến thoái lưỡng nan.
Lãnh Phi Dương nhíu mày, lão không sợ Linh Mộng nhưng lại không thể làm gì, động thủ với thánh nữ cũng là khai chiến với thánh cung.
- Nơi này đúng là nào nhiệt.
Đúng lúc này có hơn trăm người từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu là Đường Nghiêm và đám trưởng lão, phía sau là chấp sự và đệ tử của Đan cung, đội hình phải nói là vô cùng hùng hậu.
Lâm Phong, Tuệ Vân, Mạc Nguyên nhìn thấy sư phụ lập tức chạy tới hành lễ.
Lưu Vũ Đồng mỉm cười nhìn đệ tử.
- Chuyện ở đây giao cho lão nương.
- Đa tạ sư phụ.
Lâm Phong nhìn trưởng lão đi về phía Lãnh gia liền chạy tới bên cạnh gian thương, trong lòng âm thầm lo lắng, mời cái đội hình thế này thì linh thạch đâu mà trả cho nổi.
- Phong sư huynh chuyện này là sao ?
- Là thế này…
Phong Viêm vừa rời thánh thành liền gặp phải trưởng lão, chấp sự và đệ tử Đan cung đang trên đường đi đến, hỏi ra mới biết lã Lãnh gia cho người tới thông báo với sư phụ.
Lưu Vũ Đồng nghe nói đám đại tộc kia còn mang theo cả trưởng bối, nàng sợ đệ tử chịu thiệt nên đã kéo cả đám đồng môn cùng đi.
- Các vị trưởng lão vừa nghe sư phụ nói lập tức đồng ý.
- Không có yêu cầu gì sao ?
-Cái này… hình như là không.
Đường Nghiêm bước tới khoác vai Lãnh Tuyên, bộ dáng như huynh đệ lâu ngày gặp lại.
- Lãnh lão đầu nghe nói lão muốn tìm hiền tế hả ?
- Đúng vậy.
- Đúng lúc lão phu biết một tên tiểu tử không tệ, thiên phú không thua gì nhi nữ của ngươi.
Lưu Vũ Đồng nghe hai lão đầu nói chuyện liền ra hiệu cho Lâm Phong bước tới.
- Tiểu tử này là Lâm Phong, đệ nhất thiên tài Đan cung, bộ dáng không tệ chứ hả ?
- Tiểu bối Lâm Phong, tham kiến các vị tiền bối.
Lãnh Tuyên gật đầu.
- Khá tốt.
- Vậy là được rồi.
Đường Nghiêm liếc nhìn Lâm Phong.
- Còn không mau lấy lễ vật ra.
- Đệ tử tuân lệnh.
Ý niệm vừa động, bốn chiếc hộp ngọc lơ lửng trước mặt Lâm Phong.
Đường Nghiêm nhíu mày, rõ ràng hôm trước Lưu Vũ Đồng chạy tới nhờ lão luyện đan để làm lễ vật cầu thân cho Lâm Phong, tổng cộng là bảy viên thiên cấp đan dược sao giờ chỉ còn bốn cái hộp ngọc.
Từng cái hộp ngọc lần lượt mở ra, hàn khí lang tỏa, nhiệt độ bên trong Lãnh gia không ngừng hạ xuống.
- Đây là lễ vật của tiểu bối.
Thiên cấp đan dược băng linh đan bảy viên, thiên cấp linh dược bảy gốc, băng nguyên thạch bảy khối, huyền băng vạn niên bảy cân.
Sau khi Lãnh gia tuyên bố tổ chức thiên kiêu đại hội, Lâm Phong đã chạy tới nhờ sư phụ luyện đan, linh dược thì có sẵn bên trong thông thiên giới chỉ, nguyên thạch thì đào được bên trong thượng cổ chiến thường.
Lần trước ở Vô Phong thành lão thánh chủ từng đưa cho Lâm Phong một cái kim bài, hôm trước hắn đã dùng để đổi huyền băng vạn niên.
Đám lão đầu nhìn trân trối, cả Đường Nghiêm cũng giật mình, lão từng nói với Lâm Phong lần này cầu thân chỉ cần một viên băng linh đan là đủ, không ngờ tiểu tử này chơi lớn như vậy.
Từng thanh âm kinh ngạc không ngừng vang lên.
- Từ khi nào mà thiên cấp đan dược lại tràn lang như vậy ?
Linh Mộng vừa lấy ra ba viên, bây giờ Lâm Phong lại lấy bảy viên hơn nữa còn là hàng cao cấp hơn.
Sở dĩ thiên cấp đan dược khan hiếm không chỉ vì khó luyện chế mà còn là vì nguyên liệu không dễ tìm, thông thường mỗi gốc thiên dược đều có một đầu thiên thú canh giữ.
- Đó thật sự là băng nguyên thạch sao ?
- Không biết, ta chưa từng nhìn thấy.
Một thanh niên mạnh dạng suy đoán.
- Hàn khí nồng đậm như vậy chắc chắn là băng nguyên thạch.
- Vậy sao, ta thấy khối băng kia hàn khí còn kinh khủng hơn.
- Khối huyền băng vạn niên lớn như vậy có thể luyện chế ít nhất ba món thiên cấp binh khí.
Lễ vật vừa ra, toàn trường chấn động, mỗi một món lễ vật Lâm Phong mang đến đều có giá trị liên thành.
- Hừ.
Ngọc thủ Linh Mộng chỉ về phía Lâm Phong.
- Ta nghi ngờ hắn g·ian l·ận.
Đường Nghiêm nhíu mày.
- Thánh nữ có ý gì ?
- Một tên đệ tử sao có thể lấy ra nhiều bảo vật như vậy, các vị không thấy lạ sao ?
Linh Mộng nhìn về phía Lãnh gia.
- Có thể cùng lúc lấy ra nhiều bảo vật như vậy trừ thánh cung thì chỉ có đại tộc, ta nghe nói Hàn Băng và Lâm Phong có quan hệ rất tốt.
Đám người xung quanh nghe Linh Mộng nói đều xuất hiện một ý nghĩ trong đầu, Lãnh gia đang tự biên tự diễn, trước đưa bảo vật cho Lâm Phong sau đó để hắn mang đến cầu thân.
Lãnh Phi Dương lập tức phủ nhận.
- Lãnh gia trước giờ không làm chuyện mờ ám.
Đường Nghiêm vỗ ngực đảm bảo.
- Chuyện này lão phu có thể cam đoan, băng linh đan này chính là do lão phu tự tay luyện chế.
Linh Mộng chỉ về phía một cái hộp ngọc.
- Vậy số băng nguyên thạch này thì sao ?
- Là đệ tử đào được bên trong thượng cổ chiến trường.
- Một tên linh giả đào được băng nguyên thạch, lời này nói ra ai có thể tin.
- Ta tin hắn.