Chương 373: Lãnh gia đại hội
Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong bước ra khỏi phòng, vẻ mặt ngây ngốc.
- Tổ tiên của tiểu tử ngươi là luyện đan sư thật sao ?
- Làm sao ta biết được.
Suốt một canh giờ, Lâm Phong như t·ội p·hạm bị tra khảo, những thứ có thể hỏi đều bị Lãnh Tuyên tra hỏi, ngay cả mười tám đời tổ tông cũng bị lôi ra.
Quan trọng là trước lúc rời đi Lâm Phong đã biết được nguyên nhân Lãnh gia tổ chức thiên kiêu đại hội.
Mấy hôm trước lão thánh chủ đã chạy tới tâm sự mỏng với đám trưởng bối Lãnh gia, ngụ ý muốn tác hợp cho Lâm Phong và Lãnh Hàn Băng, đám trưởng bối nghe xong đều bài tỏ thái độ đồng ý.
Chuyện của Hàn Băng đã sớm truyền khắp Lãnh gia, lúc đầu có một số người không đồng ý nhưng khi nhìn thấy những gì Lâm Phong thể hiện đã làm cho bọn họ dần thay đổi chủ ý.
Lãnh Tuyên và Vương phu nhân cũng lên tiếng ủng hộ cho nữ nhi, bọn họ đều hiểu rõ tính tình của Hàn Băng, nếu không chấp nhận Lâm Phong thì khả năng nhi nữ bỏ nhà theo trai là rất cao.
Lúc nãy Lãnh nhạc phụ đã nói qua quy tắc chọn hiền tế, muốn cầu thân phải lấy ra đại lễ, chỉ cần Hàn Băng nhìn trúng thì sẽ trở thành hiền tế của Lãnh gia.
Nói tóm lại, tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay Hàn Băng, với quan hệ mờ ám giữa Lâm Phong và băng nữ dù có lấy ra một khối linh thạch cũng thắng trận.
Bây giờ Lâm Phong đã hiểu vì sao lão bà của hắn lại không phản đối chuyện tổ chức đại hội.
- Xem ra đại hội lần này là để chuẩn bị cho tiểu tử ngươi.
- Vậy thì lão tử phải thể hiện tốt một chút.
Mặc dù đã nhận ra tâm ý của băng nữ nhưng hắn cũng không dám mang theo một khối linh thạch đến cầu thân, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Vài ngày sau, bên trong thánh thành lại xuất hiện tin đồn, trong lúc thiên kiêu đại hội diễn ra chỉ cần người nào lấy ra được bảo vật để Lãnh gia vừa ý sẽ trở thành đạo lữ của Lãnh Hàn Băng.
Một số đại tộc vừa nghe tin lập tức hành động, đây là cơ hội tốt để liên hôn với Lãnh gia, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Trong lúc vô số thanh niên chạy đi tìm kiếm bảo vật thì bên trong một căn phòng, không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Phong Viêm ngồi đối diện với biểu tỷ, hắn vừa trở về Phong gia liền bị kéo đến đây.
- Biểu tỷ tìm đệ có chuyện gì sao ?
- Ta muốn ngươi tới Lãnh gia cầu thân.
- Hả ?
Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tên biểu đệ, khí tức vương giả có dấu hiệu bùng nổ.
- Tháng sau Lãnh gia sẽ tổ chức thiên kiêu đại hội, ta muốn ngươi đại diện Phong gia đến đó tham dự.
- Không được, đệ sẽ không đi.
Phong Viêm lập tức lắc đầu, hắn đã sớm biết được mối quan hệ mờ ám giữa Lâm Phong và Lãnh Hàn Băng, dù mang hết bảo vật của Phong gia đến thì người ta cũng không vừa ý.
Hơn nữa chuyện hắn đến Lãnh gia cầu thân lỡ như bị Tuệ Vân biết được thì bao nhiêu công sức sẽ như muối bỏ bể.
Phong Thanh Thanh h·iếp mắt nhìn tên biểu đệ.
- Ngươi thật sự không đi ?
- Dù có bị tỷ đ·ánh c·hết thì đệ cũng không đi.
- Có thật là như vậy không.
Phong Viêm nhìn bộ dáng biểu tỷ như muốn động thủ liền ngăn lại, ánh mắt xoay chuyển.
- Đợi đã, muốn đệ đi cũng được nhưng tỷ phải trả lời đệ vài câu hỏi.
- Nói.
- Tỷ vẫn còn hận Lãnh gia sao ?
- Chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại.
Nếu không phải vì sợ đắt tội với Lãnh gia thì Phong gia đã sớm mang mẫu thân của Phong Thanh Thanh rời khỏi cấm địa.
Khi Phong lão gia chủ mang theo thánh chủ lệnh xong vào cấm địa cứu người, Lãnh gia hoàn toàn không xen vào, xem như chuyện cũ bỏ qua.
Lúc đó Phong Viêm cảm giác có chút không đúng nên đã lén chạy đi điều tra, kết quả biết được là nhờ phụ mẫu Lãnh Hàn Băng nói giúp.
Chuyện này hắn đã nói cho biểu tỷ biết, theo lý thì nàng nên cảm kích Lãnh Hàn Băng.
- Nếu không phải vì Lãnh gia chẳng lẽ là vì Lâm sư đệ ?
- Không sai, ta không ưa tên đó.
- Biểu tỷ, Lâm sư đệ nhiều lần giúp tỷ, dù trước đó có ân oán gì cũng nên bỏ qua.
- Ngươi cho rằng ta là người lòng dạ hẹp hòi vậy sao ?
Phong Viêm nhìn vẻ mặt tức giận của biểu tỷ không giống như đang lừa hắn, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ.
- Chẳng lẽ biểu tỷ đã để ý Lâm sư đệ ?
Phong Thanh Thanh đối diện với ánh mắt của tên biểu đệ không hiểu sao trong lòng sinh ra chút hoảng loạn.
- Im miệng.
Phong Viêm nhìn bộ dáng của biểu tỷ càng thêm khẳng định suy nghĩ của bản thân, nếu là bình thường hắn đã bị nàng một cước đã bay.
- Lâm sư đệ là nhân trung chi long, biểu tỷ lại tài mạo song toàn, hai người đúng là một cặp trời sinh.
- Ngươi còn nói lung tung thì đừng trách ta.
- …
Phong Thanh Thanh nhìn biểu đệ che miệng, khí tức tan biến vài phần.
- Ngươi có giúp ta không ?
- Chuyện này… đệ sẽ giúp tỷ nhưng đệ có một câu muốn nói trước, sau này tỷ có hối hận cũng không được tìm đệ.
- Tại sao ta phải hối hận.
Phong Viêm đi tới bên cạnh biểu tỷ, khuôn mặt nở nụ cười ẩn ý.
- Chuyện trên đời đâu ai nói trước được, lỡ như một ngày biểu tỷ và Lãnh Hàn Băng có thể trở thành tỷ muội thì sao.
- Ngươi…
- Đệ đi chuẩn bị bảo vật đây.
Ánh mắt Thanh Thanh ẩn hiện bối rối, giọng nói không còn hùng hồn như trước.
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm.
- Thật sự không cần đệ đi cầu thân ?
- Dù sao ta cũng nợ Lãnh Hàn Băng ân tình của mẫu thân, không thể lấy oán báo ân.
- Vậy tiểu đệ xin cáo lui.
Phong Viêm dứt lời liền chạy đi, lỡ như biểu tỷ lại đổi ý thì thảm.
Cửu Huyền thánh cung, bên trong một căn phòng, từng tiếng long ngâm không ngừng vang vọng, nếu không phải có cấm chế tồn tại thì đã truyền khắp thánh cung.
Lâm Phong ngồi trên giường, vẻ mặt thống khổ, một đầu kim long dài hơn chục trượng quấn chặc lấy cơ thể của hắn.
- ẦM…
Hư ảnh kim long tan vỡ, hai mắt Lâm Phong dần mở ra.
- Lại thất bại.
- Tiểu tử ngươi nghĩ thượng cổ long hồn dễ bị thuần phục như vậy ?
- Chẳng phải phượng hồn đã bị yêu nữ trực tiếp trấn áp đó sao ?
- Gà con sao so được với phượng hoàng.
Trong trận đại chiến ở Thiên Phong sơn mạch, Linh Mộng bá đạo trấn áp phượng hồn, thu phục diệt phượng chỉ trong thời gian vài hơi thở.
Từ khi trở về thánh cung đến giờ đã gần một tháng trôi qua, Lâm Phong vừa luyện đan vừa thu phục long hồn, dù có trận pháp và Vô Cực thánh thụ trợ giúp nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
Mấy ngày trước hắn đã thành công trấn áp huyền cấp kim long sau đó trùng kích địa long, kết quả liên tục thất bại.
Không có long hồn trợ giúp thì đồ long đao không thể phát huy tối đa sức mạnh, bây giờ chẳng khác gì một thanh huyền cấp binh khí.
- Chẳng lẽ ta thật sự không bằng yêu nữ kia?
- Tay có ngón ngắn ngón dài, người có chỗ này chỗ khác, ít ra thiên phú luyện đan của tiểu tử ngươi không tồi.
- Tiền bối cao minh.
Lâm Phong hít vài hơi lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục cảm ngộ truyền thừa bên trong đồ long đao, thông thiên giới chỉ lóe sáng không ngừng tỏa ra Vô Cực thánh khí.