Thiên La

Chương 372: Lãnh gia đại hội




Chương 372: Lãnh gia đại hội

Vài ngày trôi qua, trong lúc đệ tử vẫn đang bàn luận về chiến công của thánh cung thì một tin tức chấn động lại xuất hiện.

Lãnh gia tổ chức thiên kiêu đại hội, một đích là chọn lựa đạo lữ cho Lãnh Hàn Băng, chỉ cần là thanh niên chưa thành gia lập thất đều có cơ hội tham gia.

Tin tức vừa truyền ra, thánh thành liền dậy sống, Hàn Băng là viên ngọc quý của Lãnh gia, thiên sinh lệ chất, kinh tài tuyệt diễm nếu không phải Linh Mộng cường thế thì đã có vô số thiên kiêu đến cầu thân.

Bây giờ Lãnh gia đã lên tiếng cho dù là thánh nữ cũng không thể ngăn cản đám lang sói ngoài kia.

Một khi thành công bước vào Lãnh gia không chỉ ôm được mỹ nhân mà còn thu được tài nguyên phong phú, đúng là nhất tiễn hạ song điêu.

- Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ.

Lâm Phong không ngừng cảm thán, từ khi trở về thánh cung thì hắn bắt đầu bế quan luyện đan, nhờ có thiên phú tuyệt thế và Vô Cực thánh thụ trợ giúp mà trình độ đan đạo của hắn không ngừng tăng mạnh, gần như tiếp cận cửu đan.

Trong lúc Lâm Phong chuẩn bị trùng kích cửu đan thì Phong Viêm xuất hiện nói cho hắn biết chuyện Lãnh gia mở hội.

Hai người trò chuyện một lúc thì Phong Viêm rời đi, Lâm Phong cũng không còn tâm trạng luyện đan.

- Tiểu tử, cẩn thận bị đào gốc tường.

- Có khi nào là chủ ý của yêu nữ không?

Lâm Phong càng nghĩ càng thấy chuyện lần này có liên quan đến Linh Mộng.

Trước khi trở về thánh cung, hắn và yêu nữ đã thương lượng về chuyện của Diệt Phượng, lúc đầu Lâm Phong hét giá năm trăm khối hỏa nguyên thạch, Linh Mộng lập tức động thủ nhưng bị Hàn Băng kịp thời ngăn cản.

Sau khi thương lượng một lúc thì cả hai chốt giá hai mươi khối hỏa nguyên thạch nhưng trong người Linh Mộng chỉ có mười khối.

Lâm Phong đồng ý lấy trước mười khối với điều kiện Diệt Phượng phải do hắn tạm thời bảo quản, đợi khi Linh Mộng tìm đủ nguyên thạch thì đến nhận hàng.

Mười khối khối nguyên thạch không phải dễ tìm, Lâm Phong nghi ngờ chuyện lần này là Linh Mộng cố ý làm khó hắn để quỵt số linh thạch.

- Chuyện lần này có lẽ không liên quan đến nha đầu đó.

Theo kinh nghiệm nhìn người mấy chục vạn năm của lão đầu thì Linh Mộng không phải là loại người thích dùng mưu kế.

- Không phải yêu nữ thì là ai?

- Chuyện đó không quan trọng.

- Vẫn là tiền bối cao minh.

Chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm hiểu đại hội thiên kiêu của Lãnh gia, ít nhất cũng phải biết được quy tắc tranh tài.



Đúng lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng hét vang dội.

- Tiểu Phong tử, không xong rồi…

Lâm Phong vừa nghe liền nhận ra giọng của tiểu sư tỷ, hắn vội ra mở cửa.

- Sư tỷ, có chuyện gì vậy ?

Phi Dao vừa nhìn thấy Lâm Phong lập tức kéo hắn đi.

- Đại sự không ổn, tỷ tỷ xảy ra chuyện rồi.

- Cái gì ?

- Không có thời gian giải thích, đệ mau đi theo ta.

Hai người vừa đi vừa nói, khi tới trước đại môn của Lãnh gia thì Lâm Phong cơ bản đã hiểu rõ mọi chuyện.

Khi Phi Dao biết được tin Lãnh gia muốn mở hội tìm đạo lữ cho tỷ tỷ, nàng lập tức chạy đi thông báo nhưng tỷ tỷ của nàng lại không quan tâm, chỉ nói đúng một câu.

- Chuyện hôn sự ta sẽ nghe theo trưởng bối.

Lúc đầu Phi Dao còn tưởng bản thân nghe lầm cho đến khi nàng bị tỷ tỷ đuổi ra khỏi phòng mới bừng tỉnh, sau đó lập tức chạy đi tìm Lâm Phong.

- Đệ nói xem có phải tỷ tỷ bị trúng tà rồi không ?

- Làm sao đệ biết được.

Hai người vừa bước vào đại môn thì có một lão đầu xuất hiện, ánh mắt lão dừng lại trên người Lâm Phong.

- Gia chủ muốn gặp ngươi.

Lãnh Phi Dao bước tới che trước người tiểu sư đệ.

- Tam thúc, có chuyện gì sao ?

- Không có gì.

- Vậy ta đưa hắn tới chỗ tỷ tỷ trước sau đó sẽ đến gặp phụ thân có được không ?

Phi Dao vừa dứt lời liền kéo theo Lâm Phong rời đi, lão đầu lần nữa xuất hiện trước mặt hai người.

- Nhị tiểu thư, đừng làm khó lão phu.

Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ muốn mở miệng liền ngăn lại.



- Làm phiền tiền bối dẫn đường.

- Tốt.

Phi Dao nhìn một già một trẻ rời đi tức đến dậm chân, kế hoạch chưa thành đã bị lão phụ thân ngăn cản.

Lão đầu dẫn theo Lâm Phong đi tới trước một căn phòng thì dừng lại.

- Đến rồi.

- Đa tạ tiền bối.

Lâm Phong nhìn lão đầu rời đi liền bước tới trước cửa phòng, hắn còn chưa kịp làm gì thì cửa phòng đã tự mở, giọng nói uy nghiêm từ bên trong truyền ra.

- Vào đi.

Bên trong căn phòng là một không gian rộng lớn được bài trí sang trọng, giữa phòng có một trung niên nam tử đứng đó, chỉ là bóng lưng cũng toát ra khí thế uy nghiêm.

Lâm Phong lập tức hành lễ với đối phương.

- Tham kiến Lãnh chấp sự.

Lãnh Tuyên xoay người, ánh mắt đánh giá tiểu tử đối diện, còn nhớ lần đầu gặp nhau tên nhóc này chỉ là hạng vô danh muốn bước vào thánh cung, vài năm trôi qua đã cá chép hóa rồng, trở thành nhân trung long phượng.

- Tiểu tử ngươi đến đây có phải vì chuyện thiên kiêu đại hội không ?

- Tiền bối cao minh, vừa nhìn đã nhận ra.

- Chuyện của ngươi và Hàn Băng ta đã nghe nói qua nhưng đại môn Lãnh gia không phải ai cũng có thể bước vào.

- Tiểu bối minh bạch.

Lâm Phong gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán, nếu không bước qua được vậy chỉ có thể đào lổ chui vào.

Lãnh Tuyên nghe Lâm Phong nói, vẻ mặt hài lòng.

- Ngồi đi, ta có vài chuyện muốn nói với tiểu tử ngươi.

- Vâng.

Bên trong một căn phòng khác của Lãnh gia, Lãnh Hàn Băng đang cùng mẫu thân trò chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phi Dao từ bên ngoài lướt vào.



- Tỷ tỷ, không xong rồi, tiểu Phong tử bị phụ thân bắt đi rồi.

Lãnh Hàn Băng lập tức đứng dậy, Vương phu nhân ngồi bên cạnh nắm lấy tay nàng.

- Không cần lo lắng.

Hàn Băng nghe mẫu thân nói, ánh mắt do dự một lúc cuối cùng ngồi xuống, Phi Dao vội chạy tới bên cạnh.

- Mẫu thân sao lại ngăn tỷ tỷ ?

- Con lo cái gì, phụ thân của con đâu phải là loại người không biết nói lý.

- Nhưng hai người đó đã ở trong phòng hơn nữa canh giờ rồi.

- Như vậy rất tốt.

Phi Dao mở to mắt nhìn mẫu thân, sao nàng càng nghe lại càng không hiểu, hai nam nhân ở trong một phòng thì có gì tốt.

Vương phu nhân mỉm cười.

- Lão ta chỉ muốn hiểu rõ tiểu tử đó thêm một chút, đây là chuyện tốt.

- Tìm hiểu thôi có cần phải lâu như vậy không ?

- Điều này chứng tỏ phụ thân của con đã thật sự để ý Lâm Phong.

- Là thế à.

Lãnh Hàn Băng nghe mẫu thân giải thích, ánh mắt lo lắng dần tan biến, phụ thân của nàng tính tình kiêu ngạo sẽ không tùy tiện trò chuyện với người ngoài, trừ khi là người nhà.

Nghĩ đến đây trong lòng nàng lại xuất hiện một chút cảm giác vui thích khó tả.

Ánh mắt Vương phu nhân nhìn về phía Phi Dao một lúc, chợt mở lời.

- Ta xem con quan tâm tiểu tử đó còn hơn tỷ tỷ của con.

- Đâu… đâu có.

- Thật là không có ?

Lãnh Phi Dao bị mẫu thân nhìn chằm chằm, bộ dáng có chút hoảng loạn.

- Nữ nhi chỉ là đang lo cho tỷ tỷ.

- Thật sao ?

Phi Dao liều mạng gật đầu.

- Với tính cách của tỷ tỷ muốn tìm được tỷ phu như mò kim đáy biển, con chỉ sợ hắn bị phụ thân dọa chạy mất.

Lời vừa dứt, nhiệt độ bên trong căn phòng đột nhiên giảm xuống, Phi Dao biết đại sự không ổn lập tức nhào vào lòng mẫu thân, trời đất bao la không lớn bằng lòng mẹ.