Chương 371: Ban thưởng.
Lâm Phong gật đầu, vẻ ngoài Diệt Thần tiễn gần giống với đoản kiếm, cách này đúng thật không tệ.
- Chẳng phải lão nói diệt thần tiễn không thể xuyên qua linh lực hộ thể sao?
Trước khi sử dụng Diệt Thần tiễn chỉ cần dùng linh lực hộ thể như vậy chẳng phải là được rồi sao.
Lão đầu thở dài, đúng như lão dự đoán, tên ngốc này sớm muộn cũng nghịch ngu.
- Đó chỉ là ghi chép bên trong cổ thư, tiểu tử ngươi có muốn thử nghiệm một chút không?
- Không cần đâu.
Lâm Phong lập tức lắc đầu, lỡ như cổ thư ghi sai vậy chẳng phải hắn sẽ tự hủy rồi.
Bên trong một căn phòng khác của phủ thành chủ, Linh Mộng đứng giữa phòng, tay cầm huyết kiếm, ý niệm vừa động, một đầu phượng hoàng xuất hiện lơ lửng trên không.
- Thật cường đại.
Uy áp của phượng hoàng còn mạnh hơn kim quy, chứng tỏ phẩm cấp của huyết kiếm không thua kém Trấn Thiên chung, hơn nữa bên trong huyết kiếm còn ẩn chứa truyền thừa.
Nắm bảo kiếm trong tay Linh Mộng có lòng tin quét sạch Nam Hoang, ngay cả Trịnh Luân cũng không thể ngăn cản.
Đến khi nàng thống trị Cửu Huyền nhất định sẽ bắt đám lão đầu từng ức h·iếp sư phụ phải trả giá.
Còn về chuyện Lâm Phong muốn lấy lại bảo kiếm, Linh Mộng chưa từng bận tâm, nàng có vô số cách để khiến tên nam nhân ngu ngốc kia từ bỏ.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, Linh Mộng thu lại phượng hồn.
- Có chuyện gì?
- Chủ nhân, Lãnh chấp sự cầu kiến.
- Mời nàng vào.
Lúc sau, cửa phòng mở ra, Lãnh Hàn Băng từ bên ngoài bước vào, bộ dáng vẫn lạnh như thường.
Linh Mộng vội bước tới, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi như hoa nở.
- Hàn Băng đến thăm ta sao?
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Muội muốn hỏi chuyện gì?
- Có thể trả lại huyết kiếm cho ta không?
Sau khi Linh Mộng rời đi, Lâm Phong suy nghĩ cả đêm vẫn không tìm được cách đoạt lại huyết kiếm, cuối cùng chỉ có thể chạy đến chỗ Hàn Băng tố cáo.
Lãnh Hàn Băng nghe lưu manh nói xong liền đồng ý, nàng hứa sẽ giúp hắn lấy lại huyết kiếm.
Linh Mộng không ngờ tên khốn kia lại dùng Hàn Băng đối phó nàng, đúng là vô sỉ.
- Ta sẽ không trả Diệt Phượng cho hắn.
- Diệt Phượng?
- Đó là tên của huyết kiếm.
- Ngươi không nên làm như vậy.
Lúc đó tình hình nguy cấp, Lâm Phong vì cứu Linh Mộng đưa Diệt Phượng cho Hàn Băng, bây giờ trận chiến đã kết thúc, bảo kiếm cũng nên trả lại.
Linh Mộng lắc đầu, ánh mắt kiên định.
- Diệt Phượng đối với ta rất quan trọng, không thể trả.
- Ngươi thật sự không trả?
Hàn Băng lạnh lùng nhìn nữ tử đối diện, khí tức vương giả ẩn hiện, chuyện nàng đã hứa với lưu manh nhất định phải làm được.
Linh Mộng đột nhiên cảm giác hàn khí thổi đến, khóe môi khẽ cong lên.
- Không phải là ta không muốn trả mà là không thể trả.
Diệt Phượng xuất thế đã bị không ít người nhìn thấy, trong đó tứ đại thánh tử đều có tham vọng nhưng chưa dám động thủ.
Linh Mộng là Cửu Huyền thánh nữ, động đến nàng chẳng khác gì động đến thánh cung cho nên đám người ngoài kia không dám mạo hiểm.
Ngược lại Lâm Phong chỉ là một tên linh giả lục cấp mang cái danh đệ nhất thiên tài chạy nhảy khắp nơi, bên cạnh không có cường giả bảo hộ.
Một khi để đám người ngoài kia biết Diệt Phượng rơi vào tay Lâm Phong chỉ mang đến vô số tai họa cho hắn.
Hàn Băng nhíu mày, những lời của Linh Mộng không phải không có lý, thất phu vô tội hoài bích có tội.
Linh Mộng cảm giác hàn khí giảm đi vài phần, trong lòng đắt ý, lúc trước nàng không có cách đối phó vị tỷ muội này nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần mang tên khốn kia ra làm bia là được.
- Có chuyện này ta vẫn chưa nói với muội, Diệt Phượng đã nhận ta làm chủ.
Linh Mộng mang toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Diệt Phượng nói ra, kể cả truyền thừa bên trong.
Trong số truyền thừa Linh Mộng nhận được, nổi bật nhất là một bộ kiếm pháp gọi là diệt phượng cửu kiếm, uy lực vô cùng bá đạo nhưng muốn luyện thành bộ kiếm pháp này có một điều kiện bắt buộc là binh khí phải sở hữu phượng hồn.
Hàn Băng biết Linh Mộng sẽ không lừa nàng nhưng nàng không thể thất hứa với lưu manh, nhất thời không biết nói gì.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt bối rối của Hàn Băng, chợt nghĩ ra một diệu kế.
- Tuy ta không thể trả lại Diệt Phượng cho hắn nhưng muội yên tâm, ta sẽ không để nam nhân của muội chịu thiệt.
- Ngươi… hắn không phải nam nhân của ta.
Hàn Băng nghe Linh Mộng nói, đôi gò má thoáng ửng hồng, ánh mắt né tránh.
- Ngươi muốn giải quyết thế nào?
- Ta sẽ dùng hai vạn thượng phẩm linh thạch mua lại Diệt Phượng.
Giá một món thiên cấp binh khí bình thường chỉ hơn vạn khối thượng phẩm linh thạch, Linh Mộng biết Lâm Phong là một tên tham tài nên muốn dùng linh thạch che mờ mắt hắn.
Hàn Băng cũng biết lưu manh yêu linh thạch như sinh mệnh, nói không chừng hắn sẽ đồng ý lời đề nghị của Linh Mộng.
- Ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.
- Muội nói với hắn giá cả có thể thương lượng, nếu không muốn dùng linh thạch trao đổi thì có thể dùng nguyên thạch.
- Thật sao?
- Xem như ta trả lại ân tình cho hắn.
Nguyên thạch được cất giữ cẩn thận ở nơi cấm địa, bên trong Cửu Huyền chỉ có hai người được phép ra vào, một là thánh chủ Mã Vạn Long, người còn lại là thánh mẫu Linh Tuyền.
Tuy Linh Mộng không thể lấy được nguyên thạch nhưng sư phụ nàng thì có thể.
- Dù sao hắn cũng cứu sư phụ một mạng, chắc là không có vấn đề.
Ba ngày sau, bên trong Cửu Huyền thánh thành, truyền tống trận lóe sáng, một đám người bước ra, dẫn đầu là trưởng lão thánh cung, chấp sự và đệ tử đi phía sau.
Lâm Phong vừa rời trận liền nghe được thanh âm hò hét từ khắp nơi truyền đến, hàng vạn tu sĩ đã tập trung bên ngoài truyền tống trận để chào đón thánh cung khải hoàng.
- Cảm giác không tệ.
Tu sĩ xếp thành hai hàng kéo dài từ thánh thành đến tận đại môn thánh cung, nhiệt tình cháo đón.
Mấy năm gần đây, Ma giáo liên tục tập kích, thiên hạ phẫn nộ, lần này thánh cung đại thắng xem như là thay trời hành đạo.
Bên dưới thánh môn, toàn bộ trưởng lão, chấp sự và đệ tử đã đứng chờ sẵn, trong đó có cả đám đồng bọn của Lâm Phong.
Lãnh Phi Dao đứng phía sau nhị trưởng lão Đan cung, vẻ mặt hưng phấn.
- Tỷ tỷ uy vũ.
Phong Viêm nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc.
- Nhân phẩm của Lâm sư đệ không phải dạng vừa đâu.
Lần này tập kích Ma giáo, ngũ đại thánh cung t·ử t·rận hơn trăm, b·ị t·hương gần cả ngàn, trưởng lão vẫn lạc cũng có vài vị vậy mà tên sư đệ này vẫn bình yên vô sự.
Lãnh Phi Dao gật đầu phụ họa.
- Ta nghe gia gia nói người xấu thường sống lâu.
- Lãnh trưởng lão cao minh.
- Trật tự.
Lưu Vũ Đồng liếc nhìn hai tên đệ tử phía sau, dù Lâm Phong không phải là loại tốt lành gì cũng không thể nói công khai như vậy được, hơn nữa tên đệ tử này của nàng còn vừa lập được đại công.
Sau khi tiến vào chủ cung, thánh chủ Mã Vạn Long bắt đầu luận công ban thưởng, tất cả tu sĩ tham gia tập kích Ma giáo đều sẽ được ban thưởng.
Lâm Phong được ban thưởng một khối ngân bài có thể tùy ý chọn lựa một vật phẩm bên trong thánh khố cùng với 5000 khối thượng phẩm linh thạch.
Tuy Lâm Phong không tiêu diệt được tên Ma giáo nào nhưng hắn lại góp công phá phệ linh trận, cứu được thánh mẫu nên không ai ý kiến.
- Lần này tiểu Phong tử phát tài rồi.
Lãnh Phi Dao nhìn sư đệ ôm một đống lớn linh thạch lấp lánh, trong đầu hiện ra vô số món nữ y đang kêu gọi nàng.