Chương 370: Tu luyện.
Bên trong căn phòng khác của phủ thành chủ, Linh Mộng nắm trong tay một cái ngọc giản, bên trong là tin tức huyết y vệ vừa thu thập được.
Hôm trước sư phụ của nàng đã tỉnh lại, thương thế trên người dần hồi phục, Linh Mộng cũng không cần phải túc trực bên cạnh.
Nàng vừa trở về phòng liền ra lệnh cho huyết y vệ điều tra tin tức của hỏa nguyên chi khí, đến lúc này những thứ nàng nhận được chỉ là một con số không vô vọng.
- Một đám vô dụng.
Dù đã đoán trước được kết quả nhưng Linh Mộng vẫn không thể chấp nhận, tuy thi độc đã bị áp chế nhưng vẫn có khả năng bạo phát, nàng không thể để mối họa này tồn tại bên trong cơ thể của sư phụ.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, Linh Mộng thu lại ngọc giản, vẻ mặt tức giận trở lại như thường.
- Để hắn vào.
Cửa phòng mở ra, một tên huyết y nhân bước vào.
- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
Linh Mộng nhíu mày.
- Người đâu ?
- Lâm công tử nhờ thuộc hạ chuyển lời, là… là…
- Nói.
- Chủ nhân muốn gặp Lâm công tử thì phải đích thân đến phòng của công tử.
Huyết y nhân vừa dứt lời liền cảm giác nhiệt độ bên trong căn phòng không ngừng tăng lên.
Linh Mộng mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp của nàng lại khiến cho tên huyết y nhân lạnh người.
- Dẫn đường.
- Tuân lệnh.
Lâm Phong ngồi trong phòng một lúc thì cảm giác có gì đó không đúng, với bản tính của yêu nữ một khi biết hắn không tới chỗ của nàng nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Bây giờ hắn lại ngồi trong phòng chờ nàng đến chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
- Đại sự không ổn.
Lâm Phong lập tức rời phòng nhưng vừa chạy được vài bước thì nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến.
- Ngươi bước thêm một bước có tin ta cắt ba cái chân của ngươi không ?
Linh Mộng bước tới, đôi mắt rực lửa nhìn tên nam nhân trước mặt, từ lúc trở thành thánh nữ tới giờ nàng chưa bao giờ phải hạ mình như hôm nay.
Lâm Phong nhìn thấy yêu nữ xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc.
- Thánh nữ đại nhân, sao người lại ở đây ?
- Theo ta.
Linh Mộng bước vào phòng, ánh mắt liếc nhìn tên nam nhân phía sau.
- Đóng cửa.
- Thanh thiên bạch nhật, cô nam quả nữ ở chung một phòng để người ngoài biết được sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của thánh nữ.
- ẦM…
Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác kình phong kéo tới, cửa phòng đang mở lập tức đóng lại.
Linh Mộng lấy ra một cái túi trữ vật ném cho hắn.
- Cho ngươi.
Lâm Phong nhìn túi trữ vật bay tới lập tức thi triển thiên lý tùy hành né tránh, lần này hắn sẽ không trúng chiêu của yêu nữ.
Đợi khi túi trữ vật rơi xuống, Lâm Phong chạy tới kiểm tra phát hiện bên trong có tổng cộng chín khối khoáng thạch to nhỏ khác nhau, có khối nặng hơn mười cân cùng với một mảnh hắc giáp.
- Là không gian chi thạch.
Sau khi kiểm tra vài lần Lâm Phong phát hiện toàn bộ khoáng thạch bên trong túi trữ vật đều là không gian chi thạch.
Ánh mắt hắn nghi ngờ nhìn nữ tử trước mặt, bao nhiêu đây khoáng thạch ít nhất cũng phải hơn năm mươi vạn trung phẩm linh thạch.
- Số khoáng thạch này thật sự cho ta?
- Lần này tập kích Ma giáo ngươi biểu hiện không tệ, xem như là bản thánh nữ ban thưởng thêm cho ngươi.
- Vậy đệ tử xin đa tạ.
Lâm Phong mỉm cười thu không gian chi thạch vào giới chỉ, hắn đoán lần này yêu nữ ra tay hào phóng như vậy không chỉ vì chuyện Ma giáo mà còn vì chuyện của sư phụ nàng.
Linh Mộng nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mắt có chút bối rối, thật ra hôm nay nàng muốn gặp hắn là để nói lời đa tạ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn của hắn lại không cách nào mở lời.
- Linh Mộng ta có ân phải trả, có thù tất báo, lần này nhường hắn một chút vậy.
Nàng do dự một lúc cuối cùng cũng quyết định mở lời.
- Lâm Phong.
- Có đệ tử.
- Đa tạ ngươi đã cứu sư phụ của ta, xem như ta nợ ngươi một ân tình, sau này nhất định sẽ báo đáp.
- Cổ nhân có câu lương y như từ mẫu, đây là chuyện đệ tử nên làm.
Lâm Phong cảm giác yêu nữ hôm nay rất khác, hắn chưa từng thấy nàng nói chuyện tử tế như vậy.
Linh Mộng đối diện với ánh mắt của hắn không hiểu sao trong nội tâm có chút hoảng, nàng vội xoay người rời đi.
- Đợi đã.
Lâm Phong chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, lúc nãy bị mấy khối không gian thạch che mất nên tạm thời quên mất.
- Thánh nữ có phải quên thứ gì rồi không?
- Ngươi có ý gì?
- Huyết kiếm.
Trong lúc đại chiến Lâm Phong đã nhờ Hàn Băng đưa kiếm cho Linh Mộng, đến giờ yêu nữ vẫn chưa trả kiếm cho hắn.
Linh Mộng lấy ra một thanh trường kiếm cầm trên tay, lưỡi kiếm đỏ rực, trên thân ẩn hiện hình ảnh một đầu phượng hoàng.
- Thanh kiếm này là của ngươi?
- Đúng vậy.
- Làm sao ta biết được lời của ngươi nói có thật hay không?
- Hàn Băng sư tỷ có thể làm chứng.
Linh Mộng lắc đầu.
- Hàn Băng và ngươi có quan hệ mờ ám, lời của nàng không tính.
- Ngươi…
Lâm Phong nhìn bộ dáng lưu manh của yêu nữ xem ra nàng muốn đoạt kiếm của hắn.
- Ngươi có trả hay không?
- Kiếm này là Hàn Băng đưa cho ta, dù có phải trả cũng là trả cho muội ấy.
Linh Mộng thu lại huyết kiếm sau đó xoay người rời đi, Lâm Phong chỉ biết bất lực đứng nhìn, một khi xong lên chính là tự ngược.
Vài ngày sau, các thế lực lần lượt rời Vô Phong thành, lúc này chỉ còn Cửu Huyền thánh cung ở lại.
Tuy thực hồn đã được giải trừ nhưng linh hồn của thánh mẫu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể sử dụng đại truyền tống trận.
Bên trong một căn phòng, Lâm Phong ngồi trên giường, đại thủ bắt ấn, một thanh tiểu kiếm lơ lửng trước mặt hắn.
- Đi.
Tiểu kiếm phá không bay đi đâm thẳng vào bức tường đối diện.
- Còn thiếu một chút nữa.
Trên bức tường có một chấm tròn màu đỏ, vị trí tiểu kiếm đâm vào chỉ cách chấm tròn một chút thôi.
Lâm Phong thu lại tiểu kiếm, đại thủ lần nữa kết ấn, tiểu kiếm tiếp tục phá không bay đi.
- Phập.
Lần này tiểu kiếm đâm thẳng vào hồng tâm, vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy đắt ý nhìn lão đầu.
- Lão đầu thế này đã được chưa?
- Lực đạo không đủ mạnh, tốc độ không đủ nhanh.
- Nhưng mà ta đâm trúng hồng tâm rồi.
- Thì sao?
Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ, chỉ một cái hồng tâm mà tên ngốc này phóng trên dưới trăm lần, có gì mà đắt ý.
Lâm Phong nhìn tiểu kiếm trong tay, thứ này hắn liên tục luyện hết mấy ngày, tới giờ đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
- Không biết còn phải ở lại cái nơi này đến bao giờ.
Mấy hôm trước, Lâm Phong đi xung quanh Vô Phong thành tìm chỗ để luyện tập đao pháp nhưng lại không tìm ra nơi nào thích hợp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định tiến vào Hoang Nguyên để luyện tập nhưng lại bị lão đầu ngăn lại
Hoang Nguyên là địa bàn của yêu thú, một khi long khí xuất hiện nhất định sẽ kinh động đến bọn chúng.
Không còn cách nào khác Lâm Phong đành phải quay trở lại Vô Phong thành, sau khi trở về phòng, lão đầu đã dạy cho hắn một bộ công pháp dùng để điều khiển phi kiếm.
- Là kiếm pháp sao?
Lâm Phong nhíu mày, bây giờ hắn đã có đồ long đao còn học loại kiếm pháp này làm gì.
- Ta chợt nhớ ra còn có vài lò đan dược chưa luyện, bộ kiếm pháp này để sau có được không?
- Tiểu tử ngươi không muốn diệt thần tiễn nữa hả?
- Hai thứ này thì liên quan gì với nhau?
- Còn không phải sợ tiểu tử ngươi chơi dại sao.
Diệt Thần tiễn không giống binh khí thông thường, một khi b·ị đ·âm trúng dù là địch hay ta đều hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu.
Lão đầu sợ Lâm Phong nghịch ngu nên quyết định dạy cho hắn một bộ phi kiếm để đảm bảo an toàn.