Chương 348: Thượng cổ chiến trường.
Vài ngày trôi qua, thượng cổ chiến trường vừa trãi qua một trận chiến kinh thiên dần trở nên vắng lặng, ngàn dặm hải vực không một bóng người.
Thiên ảnh ma điêu lướt qua tử sắc đại hải bay về phía cổ môn, đã đến lúc phải rời khỏi nơi này.
Lâm Phong ngồi bên cạnh Hàn Băng cùng ngắm nhìn đại hải vô tận, cả hai lặng lẽ tận hưởng thời khắc yên bình hiếm có.
Linh Mộng đứng trên đỉnh đầu thiên ảnh ma điêu, ánh mắt nhìn tử sắc thiên vân, trong lòng nhớ về trận chiến với La Kinh Sương, thiên địa rộng lớn, kẻ có thể đánh bại nàng không chỉ có một.
Phong Thanh Thanh ngồi một bên ngắm nhìn đại hải, ánh mắt suy tư, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tên nam nhân bên cạnh, không ai biết được lòng nàng đang nghĩ gì.
Lâm Phong nhìn đại hải một lúc thì cảm thấy nhàm chán, hắn chuyển qua nhìn nữ tử bên cạnh, vẻ mặt ngẫn ngơ, bên dưới tử sắc linh quang nàng như một vị nữ thần.
Lãnh Hàn Băng vẫn ngắm nhìn đại hải vô tận, đôi gò má dần ừng hồng, đột nhiên nàng cảm giác eo thon bị siết chặt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn lưu manh.
- Ngươi muốn làm gì ?
- Đệ sợ sư tỷ rơi xuống bên dưới.
Lâm Phong dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn băng nữ, tuy tu vi của nàng đã khôi phục nhưng lại không có hành động phản khán nên hắn cứ tiếp tục công thành chiếm đất.
Sau khi chiếm được cứ điểm Lâm Phong tiến quân từ đồng bằng lên đồi núi nhưng hắn chưa kịp điều quân khiển tướng thì cặp sắc thủ tiên phong đã bị chặn lại.
Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn lưu manh, chỉ một ánh mắt của nàng cũng làm cho tên nào đó không dám manh động.
- Sao lại không thấy một đầu yêu thú nào nhỉ ?
Lâm Phong lập tức thu binh, hắn hiểu rõ băng nữ nói được làm được nếu còn tiếp tục công thành thì toàn quân có thể bị diệt.
Có lẽ đám yêu thú bên trong thượng cổ chiến trường đã chạy đến Vạn Cốt sơn nên trên đường đến cổ môn chỉ gặp được vài đầu tiểu yêu, một đường thẳng tiến vô cùng thuận lợi.
Cổ môn giống như là một cái rễ cây, nếu đi từ gốc xuống rễ sẽ xuất hiện ở những nơi khác nhau và ngược lại.
Cho nên Lâm Phong chỉ cần tìm một cái cổ môn của bất kỳ đệ tử nào của Cửu Huyền thánh cung thì có thể trở về.
Thêm vài ngày trôi qua, thiên ảnh ma điêu đột nhiên dừng lại, trước mặt bọn họ là một cái thông đạo u ám lơ lững giữa không trung.
- Chính là nơi này.
Cổ môn này chính là nơi Phong Thanh Thanh tiến vào, bây giờ chỉ cần bước vào bên trong thì bọn họ có thể trở về Nam Hoang.
Lâm Phong lấy ra thông thiên đỉnh thả hai đầu cự thú ra bên ngoài, sau một thời gian dưỡng thương thì hai thanh niên này đã dần khôi phục như ban đầu.
- Lão xà tới lúc giải phong ấn rồi.
- Tiểu tử ngươi muốn đi rồi sao ?
- Đúng vậy, hai lão đừng quá đau lòng, trên đời này không có bữa tiệt nào là không tàn.
- Đừng quên giao dịch giữa bản tọa và ngươi.
Tam Hải cự xà vừa dứt lời liền nhắm mắt nằm im, cự giải bên cạnh giơ đôi càng to về phía Lâm Phong.
- Ngươi còn thiếu ta mấy gốc linh dược chưa trả, muốn trốn nợ hả ?
- Ta sắp đi rồi đó, chẳng lẽ hai lão không có lời gì muốn nói sao ?
- Trả nợ trước, nói chuyện sau.
Lâm Phong lấy ra hai cái bình ngọc, một cái đưa cho cự xà, bình còn lại đưa cho cự giải.
- Linh dược của ta hết rồi, lão cầm đỡ thứ này đi.
- Gì đây?
Cự giải dùng đôi càng lớn kẹp lấy bình ngọc, lão vừa mở nắp bình liền bỏ luôn vào miệng như sợ Lâm Phong đổi ý.
- Tiểu tử đưa thêm một cái bình ngọc thì ta sẽ chở ngươi tới chỗ đám hải cẩu đào hang.
Lâm Phong nghe cự giải nói trong đầu lóe lên một ý tưởng, nếu có thể dụ dỗ hai thanh niên này đi theo thì sau này còn ai dám động vào hắn, dù là yêu nữ cũng phải kiên nể vài phần.
- Nếu lão chịu đi cùng thì ta sẽ cho lão hai cái bình ngọc.
- Ngươi đưa ta hai cái bình ngọc ta sẽ đi theo ngươi.
- Đợi khi lão ra ngoài thì ta sẽ đưa cho lão.
- Ngươi đưa cho ta một bình, đợi khi ra ngoài đưa thêm một bình.
Tam Hải cự xà nhìn hai tên bên cạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết còn nói đến khi nào.
- Tiểu tử mau giải khế ướt cho bản tọa.
- Tới liền.
Lâm Phong kích hoạt khế ướt, ý niệm vừa động, khế ướt bên trong cơ thể rung lên rồi vỡ nát, liên kết giữa hắn và cự xà cũng biến mất.
Khế ướt vừa giải cự xà liền phóng vào đại hải, cự giải dùng đôi càng lớn kẹp Lâm Phong một cái rồi nhảy theo.
- Tiểu tử thúi, bảo trọng.
- Ui đau…
Lâm Phong nhìn hai đầu cự thú dần biến mất bên trong đại hải, trong lòng có chút thất lạc, dù sao bọn họ cũng cùng nhau trãi qua một đoạn thời gian.
- Tiểu tử, đi thôi.
- Lão không có một chút cảm tình gì sao?
- Có duyên sẽ gặp lại.
Lão đầu tồn tại đã mấy chục vạn năm, trãi qua không biết bao nhiêu đời chủ nhân sớm đã nhìn thấu thế tục, có những chuyện đã định sẵn không thể thay đổi thì cần gì phải đau lòng, lo lắng.
Lâm Phong nghe lão nói liền mỉm cười.
- Lão đầu chúc mừng.
- Chúc mừng chuyện gì?
- Ta thấy lão sắp đắc đạo rồi đó.
- Tiểu tử thúi.
Thiên ảnh ma điêu thét lớn một tiếng bay vào cổ môn, bên dưới đại hải hai đầu cự thú nhìn ảnh điêu bay đi cũng lặng lẽ rời đi.
Chỉ còn hơn nữa tháng là cổ môn đóng lại, đây là thời điểm thích hợp nhất để tu sĩ rời khỏi thượng cổ chiến trường.
Giữa Hoang Nguyên vô tận, một đầu cự điêu từ bên trong cổ môn thoát ra bay thẳng về phía chân trời.
Lâm Phong ngồi trên thiên ảnh ma điêu nhìn xuống hoang cảnh bên dưới, lúc hắn tiến vào thì nơi này có vô số yêu thú, thời gian trôi qua, linh khí thoát ra từ cổ môn ngày một suy giảm, đám yêu thú cũng lần lượt rời đi.
Vài tháng chạy loạn bên trong thượng cổ chiến trường làm cho Lâm Phong nhớ về thời gian yên bình ở thánh cung, không biết bây giờ mọi người thế nào rồi, có nhớ đến hắn hay không.
Trong lúc Lâm Phong còn đang hoài niệm thì thiên ảnh ma điêu đột nhiên đổi hướng.
- Có yêu thú hả?
Chỉ thấy phía trước ảnh điêu vài chục dặm có một đóa cửu thải thiên vân đang lơ lửng trên không, tinh vân tỏa ra hào quang rực rỡ dù là cách xa vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy.
- Đó là cái gì vậy ?
Lâm Phong vừa dứt lời thì ánh mắt của tam nữ bên cạnh đều đồng loạt nhìn hắn giống như nhìn một thứ gì đó từ trên trời vừa rơi xuống.
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn dâm tặc.
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến cửu thải tinh vân?
- Hình như từng nghe qua.
Tương truyền mỗi lần có kỳ bảo xuất thế thì thiên địa sẽ xuất hiện dị tượng, vài ngàn năm trước có một gốc cửu linh hoa nở rộ, cửu sắc linh quang chiếu sáng một vùng thiên địa.
Nói đến đây khuôn mặt Lâm Phong trở nên hưng phấn.
- Chẳng lẽ sắp có kỳ dược xuất thế.
- Ngu ngốc, đó là hiệu lệnh của Cửu Huyền thánh cung.
Cửu thải tinh vân chính là hiệu lệnh cấp cao nhất bên trong Cửu Huyền thánh cung chỉ xuất hiện khi thánh cung gặp uy h·iếp, đệ tử thánh cung nhìn thấy hiệu lệnh phải lập tức tập hợp.
- Nói như vậy thánh cung đang bị đe dọa?
- Nam nhân đều là một đám ngu ngốc.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt đần độn của tên nam nhân trước mặt nhịn không được mà chửi một câu, nếu thánh cung không bị đe dọa thì sao có thể xuất hiện cửu thải tinh vân.