Chương 347: Thượng cổ chiến trường.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh vì nàng mà tức giận, trong lòng có chút ngọt ngào.
- Là ta hành sự không suy nghĩ, Linh Mộng chỉ vì bảo vệ ta nên mới làm như vậy.
- Sư tỷ đã nói như vậy thì đệ sẽ bỏ qua cho nàng ta lần này.
Linh Mộng nghe từng lời của Lâm Phong, ngọc thủ nắm chặc như muốn bóp c·hết tên khốn trước mặt nhưng nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của Hàn Băng lại không thể ra tay.
- Để xem ngươi vui vẻ được bao lâu.
Linh Mộng vừa dứt lời thì một đạo lam quang xuất hiện, giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Là ngươi ?
- Kinh Sương sư tỷ đã lâu không gặp.
Lãnh Hàn Băng vừa nhìn thấy La Kinh Sương xuất hiện liền đẩy lưu manh ra, nàng muốn rời khỏi người hắn nhưng bất thành.
- Thả ta ra.
- Không được, bây giờ linh lực của sư tỷ đang bị phong ấn phải có người ở bên cạnh bảo vệ.
Đại thủ Lâm Phong siết chặt, vẻ mặt hắn tràn đầy chính khí nhưng trong lòng như nở hoa, cảm giác căng tròn đàn hồi từ trước ngực truyền đến vô cùng sung sướng, cơ hội trăm năm sao có thể bỏ qua.
Đôi gò má Hàn Băng ửng đỏ, dù nàng biết bản thân bị chiếm tiện nghi vẫn không thể phản khán, nàng càng cử động thì cảm giác tê dại càng mãnh liệt cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im trong lòng lưu manh.
La Kinh Sương nhìn đôi nam nữ ôm ấp trước mặt, ánh mắt lóe lên hàn khí, trong lòng nàng luôn cho rằng một tên vô sỉ như Lâm Phong hoàn toàn không xứng với Hàn Băng.
- Tiểu Băng, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi.
- Kinh Sương sư tỷ, ta sẽ không đi cùng tỷ.
- Tại sao, có phải vì tên tiểu tử đó không ?
- Không sai.
Người trả lời không phải Hàn Băng mà là Linh Mộng, ánh mắt ẩn hiện vài tia giảo hoạt.
- Tên đó chính là đạo lữ của Hàn Băng, chẳng lẽ ngươi muốn chia rẽ uyên ương ?
Lâm Phong nghe hai nữ tử khẩu chiến, mơ hồ đoán ra được nguyên nhân, ánh mắt lo lắng nhìn băng nữ.
- Hàn Băng sư tỷ muốn đến Bắc Hoang tu luyện sao ?
- Kinh Sương sư tỷ muốn ta đến Bắc Hoang tu luyện.
- Đệ nghe nói Bắc Hoang chỉ có băng với tuyết, đó đâu phải là nơi dành cho người sống, tỷ tốt nhất đừng đến đó.
- Ngươi nói gì ?
Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác được sát khí truyền đến, một đạo lam quang phá không bay tới.
- ẦM…
Lam quang vừa tới trước người Lâm Phong thì bị một đạo hỏa lực ngăn lại, Linh Mộng mỉm cười nhìn tên nam nhân bên cạnh.
- Ánh mắt của ngươi cũng không tệ, Bắc Hoang đúng là không thích hợp cho người sống.
- Đúng là cái miệng hại cái thân.
Lâm Phong nhìn lam quang trên người La Kinh Sương càng lúc càng rực rỡ, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, hắn từng nhìn thấy nàng sử dụng qua chiêu này, uy lực bá đạo tuyệt luân, tuyệt đối không thể đùa giỡn.
- Kinh Sương sư tỷ, vừa rồi là tiểu đệ lỡ lời, sư tỷ đại nhân đại lượng xin bỏ qua cho tiểu đệ lần này có được không ?
- Chỉ cần Hàn Băng theo ta về Bắc Hoang, chuyện lần này ta sẽ không tín với ngươi.
- Bắc Hoang xa xôi vạn dặm, lỡ Hàn Băng sư tỷ xảy ra chuyện gì thì sao ?
- Ngươi không tin ta ?
Lâm Phong lắc đầu.
- Đệ cảm thấy Hàn Băng sư tỷ ở Nam Hoang sẽ tốt hơn.
- Vậy phải xem ngươi có đủ thực lực giữ tiểu Băng ở lại không.
Ngọc thủ của La Kinh Sương chỉ về phía Lâm Phong, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt hiện rõ sự kinh thường.
- Có bản lĩnh thì đánh với ta một trận, đừng nấp sau lưng nữ nhân.
- Đệ cũng đang có ý này.
Lâm Phong bước tới phía trước, ánh mắt nhìn nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo bên trên, nữ nhân này làm cho hắn có cảm giác như lần đầu nhìn thấy băng nữ.
- Chúng ta dùng một chiêu phân thắng bại có được không ?
- Ngươi nghĩ ta không dám động thủ sao ?
- Chỉ cần Kinh Sương sư tỷ có thể đánh đệ rơi vào đại hải thì chuyện của Hàn Băng sư tỷ đệ sẽ không xen vào.
Lãnh Hàn Băng đứng phía sau lưu manh nghe hai người đối thoại, ánh mắt ẩn hiện lo lắng.
- Ngươi không phải đối thủ của Kinh Sương sư tỷ, không nên vì ta mà mạo hiểm.
- Chỉ cần được ở bên cạnh sư tỷ dù bắt đệ đánh đổi cả tính mệnh thì đệ cũng cam lòng.
- Ngươi…
- Yên tâm, đệ nhất định sẽ không thua.
Lâm Phong dùng ánh mắt trấn an băng nữ, muốn mang nữ nhân của hắn đi dù là thánh nhân thì hắn cũng liều mạng.
Hàn Băng nhìn nam nhân đối diện một lúc, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc nhưng không thể nói thành lời.
- Cẩn thận.
Linh Mộng nhìn Lâm Phong bước về phía đối thủ, nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi nắm chắc không ?
- Không.
Câu trả lời của Lâm Phong làm cho nàng có xúc động muốn động thủ.
- Chẳng lẽ ngươi muốn để Hàn Băng đi theo nàng ta ?
- Không phải vẫn còn ngươi sao ?
Lâm Phong chỉ nói là nếu thua hắn sẽ không xen vào chuyện của Hàn Băng chứ đâu nói Linh Mộng không thể xen vào.
- Nếu ta thất bại chuyện còn lại phải nhờ vào thánh nữ đại nhân.
- Nam nhân đúng là một đám dối trá.
Lâm Phong kích hoạt hành không pháp chỉ, cơ thể hắn lơ lửng trên không.
- Kinh Sương sư tỷ, mời.
La Kinh Sương nhìn tên nam nhân đối diện, ánh mắt ẩn hiện hàn quang, tuy nàng muốn giải quyết tên nam nhân này nhưng bây giờ không phải cơ hội, tạm thời cho hắn nếm chút đau khổ.
- Huyền băng nhất chỉ.
Lam quang mang theo hàn khí bá đạo bay về phía Lâm Phong, tốc độ cực nhanh thoáng chốc đã bay tới trước người hắn.
- Kim can bất ngoại thần công.
Cơ thể Lâm Phong tỏa ra kim quang lấp lánh, hư ảnh huyền vũ xuất hiện há miệng nuốt chửng đạo lam quang.
Sau khi phá bát môn tỏa yêu trận thì Lâm Phong sẽ được môn thú hộ thể trong một thời gian ngắn, thừa lúc môn thú vẫn còn nên hắn quyết định đánh cược một trận với đối phương.
- Huyền vũ.
La Kinh Sương lập tức lui lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hư ảnh huyền vũ trước mặt, thực lực của đầu cự thú này hoàn toàn không thua kém tôn giả đỉnh cấp.
Kim quang tan biến, Lâm Phong vẫn đứng một đống ở đó, vẻ mặt tỉnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Đa tạ sư tỷ hạ thủ lưu tình.
- Hừ.
La Kinh Sương không ngờ đối phương lại sở hữu hộ thân pháp bảo cường đại như vậy, bên cạnh còn có một Linh Mộng không thua kém nàng, xem ra lần này khó lòng mang theo Hàn Băng rời đi.
- Tiểu Băng, một thời gian nữa tỷ sẽ đến Nam Hoang thăm muội, bảo trọng.
- Sư tỷ bảo trọng.
Lãnh Hàn Băng hướng về phía đối phương hành lễ, trong lòng nàng hiểu rõ những chuyện Kinh Sương sư tỷ làm đều là muốn tốt cho nàng.