Thiên La

Chương 346: Thượng cổ chiến trường.




Chương 346: Thượng cổ chiến trường.

Cái truyền tống trận này là thông đạo duy nhất thoát khỏi nơi này, một khi khởi động thì phong ấn sẽ tự mở ra một lỗ hỏng để người bên trong thoát ra.

- Trước tiên là xác định phương hướng.

Lâm Phong lấy ra la bàn vĩnh cửu quan sát, hắn muốn xác định vị trí của băng nữ sao đó dùng truyền tống trận tống thẳng đến chỗ của nàng.

- Sao kỳ vậy nè ?

- Có chuyện gì ?

- La bàn của ta hình như bị hư rồi.

Phong Thanh Thanh nhìn la bàn trong tay Lâm Phong không bắt được tín hiệu, nàng đành phải lấy ra la bàn của mình quan sát, kết quả la bàn của nàng không khác gì của hắn.

- Bên trong phong ấn không thể dùng la bàn, tiểu tử ngươi đừng tốn công vô ích.

- Vậy bây giờ đi hướng nào đây ?

- Hướng Tây.

Người trả lời không phải lão đầu mà là Phong Thanh Thanh, linh cảm nói cho nàng biết phía Tây nhất định sẽ an toàn.

- Ta hiểu rồi.

Lâm Phong kích hoạt truyền tống trận về phía đông, cổ nhân có câu đừng bao giờ tin vào lời nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

- Khốn kiếp, ngươi…

Phong Thanh Thanh chưa kịp dứt lời thì hào quang lóe lên, thân ảnh cả hai cùng lúc tan biến như chưa từng xuất hiện.

Cách Vạn Cốt sơn gần ngàn dặm, tình hình vô cùng căng thẳng, hai nữ tử đứng đối diện nhau, ánh mắt dâng tràn chiến ý.

- Nam Hoang nhị mộng xem ra chỉ là hư danh.

La Kinh Sương tay cầm trường kiếm chỉ về phía nữ tử đối diện, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện tiếu ý, một tiêu của nàng không phải đánh bại đối phương mà chỉ muốn áp chế.

Linh Mộng lăng không phi hành, cơ thể chìm trong hỏa ảnh, khóe môi vương tơ máu, bộ dáng có chút chậc vật, từ khi trở thành thánh nữ thì đây là lần đầu gặp được một đối thủ còn đáng sợ hơn cả nàng.

- Chỉ vài chiêu thức đơn giản của ngươi mà muốn đánh bại ta?



- Vậy sao ?

Cơ thể La Kinh Sương tỏa ra lam quang rực rỡ, ngọc cốt chỉ về phía Linh Mộng, một đạo lam quang như trường hà uốn lượn bay đi.

- Hỏa vực.

Lam quang chạm vào hỏa ảnh như đá rơi vào nước, tốc độ ngày một giảm dần nhưng vẫn không dừng lại.

Linh Mộng nhìn lam quang bay tới nàng vội kết thủ ấn, hỏa khí xung quanh hóa thành một vòng sáng bảo vệ cơ thể nàng.

- ẦM…

Lam quang lần nữa xuyên qua hỏa ảnh, Linh Mộng cảm giác trước ngực chấn động, cơ thể bị một đạo hàn khí bá đạo đánh bay về phía sau.

La Kinh Sương nhìn nữ tử đối diện vẫn còn có thể phi hành, ánh mắt lạnh lùng hiện lên chút kinh ngạc, một chiêu vừa rồi của nàng dù là thiên kiêu Đông Hoang cũng không dám trực diện ngăn chặn.

- Ngươi cũng có chút bản lĩnh.

Đám trưởng lão Cửu Huyền đứng một bên quan sát trận chiến sắc mặt vô cùng khó xem, bọn họ hiểu rõ Linh Mộng yêu nghiệt như thế nào không ngờ hôm nay lại thất thủ.

- Xem ra thực lực của Nam Hoang vẫn còn rất yếu.

- Thiên kiêu Bắc Hoang đã mạnh như thế này không biết Đông Hoang sẽ như thế nào.

- Thắng bại đã rõ, dừng lại ở đây thôi.

La Kinh Sương xoay người lướt tới chỗ một nữ tử gần đó.

- Hàn Băng chúng ta đi thôi.

- Ta…

- Nam Hoang không phải là nơi thích hợp với muội.

Linh Mộng bay tới bên cạnh Lãnh Hàn Băng, ánh mắt lạnh lùng kiên định.

- Muốn dẫn Hàn Băng đi trừ khi ngươi đánh bại ta.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.



- Chẳng qua ngươi tu luyện nhiều hơn ta vài năm, có gì đắt ý.

- Dù ngươi có tu luyện thêm mười năm cũng không phải đối thủ của ta.

Lãnh Hàn Băng im lặng đứng mộ bên hoàn toàn không có ý định xen vào trận chiến, thực lực của nàng thua xa đối phương dù có đánh cũng không thắng.

Quan trọng là lòng nàng bây giờ đã như hoa tàn, hắn không còn trên đời dù nàng có mạnh hơn nữa thì có ý nghĩa gì.

Đúng lúc này la bàn trong tay khẽ rung lên, gương mặt thất thần tràn đầy kinh ngạc, đóa hoa tàn trong gió như được hồi sinh.

- Hắn… hắn còn sống.

Linh Mộng là người đứng gần Hàn Băng nhất cũng là người đầu tiên cảm giác được sự thay đổi của đối phương, khi nhìn thấy la bàn trong tay Hàn Băng chuyển động không hiểu sao lòng nàng lại có chút vui sướng.

- Không ngờ tên khốn đó lại sống dai như vậy.

- Linh Mộng…

- Ta biết rồi.

Lãnh Hàn Băng chưa kịp mở lời đã bị Linh Mộng ôm lấy, cả hai hóa thành một đạo hồng quang bay đi.

- Muốn chạy ?

La Kinh Sương lập tức đuổi theo, bây giờ linh lực của Hàn Băng đang bị phong ấn nếu nữ tử kia muốn ngọc đá cùng nát sẽ rất nguy hiểm.

- RỐNG…

Hồng quang bay được một lúc thì nghe thấy tiếng gầm của yêu thú truyền đến, thiên ảnh ma điêu vỗ cánh lướt ngang nền trời.

- Hàn Băng sư tỷ, đệ ở đây.

Lâm Phong đứng trên đầu ảnh điêu, vừa hét vừa vẫy tay, bên cạnh hắn là Phong Thanh Thanh, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện tức giận.

Nhân phẩm của tên dâm tặc này đúng là quá tốt, tùy tiện chọn đại một hướng cũng trúng ngay vị trí của Lãnh Hàn Băng.

Linh Mộng dừng lại trên thân ảnh điêu, hồng quang còn chưa tan biến thì một đạo thân ảnh đã nhào vào lòng Lâm Phong.

- Sư tỷ có chuyện gì sao ?



Lâm Phong nhìn bạch y nữ tử trong lòng, ngọc thủ của nàng ôm chặc lấy hắn cứ như sợ hắn thiếu nợ không trả.

Linh Mộng bước tới bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt đánh giá hắn vài lần.

- Ngươi thật sự không có vấn đề gì sao ?

- Ta thì có vấn đề gì ?

- La bàn của ngươi đột nhiên biến mất, ta cứ tưởng ngươi tiêu rồi.

Lâm Phong nghe yêu nữ nói cuối cùng cũng hiểu vì sao Hàn Băng sư tỷ lại có phản ứng như vậy, có lẽ lúc đó nàng nghĩ hắn đã bị đám yêu thú thịt rồi.

- Sư tỷ yên tâm, chỉ là mấy đầu yêu thú sao có thể làm khó được đệ.

- Khoác lác.

Phong Thanh Thanh đứng bên cạnh nhịn không được xen vào, nghĩ tới khoảng thời gian hai người cùng ở bên trong cơ thể cự kình, máu nóng trong người nàng lại sôi sục.

Lãnh Hàn Băng ngẩn đấu nhìn hắn, ánh mắt ửng đỏ tràn đầy ôn nhu.

- Ngươi có b·ị t·hương ở đâu không ?

- Cơ thể đệ rất tốt, không tin tỷ có thể kiểm tra…

Lâm Phong vừa dứt lời chợt cảm giác không đúng, hắn không cảm nhận được khí tức linh lực trên người băng nữ.

- Hàn Băng sư tỷ nói cho đệ biết là tên khốn nào dám phong ấn linh lực của tỷ, đệ đi tìm hắn tính sổ.

- Là ta.

Linh Mộng mỉm cười nhìn đối phương.

- Ngươi muốn động thủ với ta ?

- Quân tử không đánh nữ nhân nhưng ngươi làm như vậy rất nguy hiểm có biết không ?

Bên trong thượng cổ chiến trường khắp nơi đều là yêu thú, một người không có linh lực hộ thân chắc chắn không thể tồn tại, lỡ như không cẩn thận rơi xuống hải vực nhất định sẽ bị đuối nước.

- Ta muốn làm gì còn cần ngươi dạy sao ?

- Dù thế nào thì ngươi cũng không nên phong ấn linh lực của sư tỷ.

- Hừ, nếu ta không phong ấn linh lực của Hàn Băng thì nữa đời còn lại ngươi cũng đừng hi vọng gặp được nàng.