Chương 345: Thượng cổ chiến trường.
Đại thủ vừa chạm vào cự đao, đột nhiên cảm giác thiên địa đảo lộn, một đầu hoàng kim cự long không biết từ đâu lao về phía hắn.
- RỐNG…
- Phụt…
Lâm Phong lảo đảo lui về phía sau, khí huyết trong người nghịch chuyển, hắn há miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt hoảng sợ nhìn thanh cự đao trước mặt.
- Lão đầu hình như ta vừa nhìn thấy một đầu kim long bự chà bá.
- Đó chính là đao hồn.
Vào thời thượng cổ có một vài vị luyện khí sư hùng mạnh đã luyện hóa yêu thú thành linh hồn của binh khí để gia tăng sức mạnh, nhưng loại phương pháp này có một nhược điểm là muốn sử dụng binh khí thì trước tiên phải thu phục được binh hồn.
Lâm Phong nghe lão đầu nói nhịn không được chửi thầm.
- Là tên dở hơi nào nghĩ ra cái phương pháp này vậy.
- Cổ nhân có câu bảo vật phối anh hùng, có dùng được thanh đao này hay không phải xem vào bản lĩnh của tiểu tử ngươi.
- Lão có cách nào thu phục đầu long hồn này không ?
Lão đầu nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để ý đến lời nói của tên nào đó.
Lâm Phong đảo mắt, vẻ mặt thay đổi, hắn bày ra bộ dáng cung kính rồi mỉm cười nhìn lão.
- Tiền bối có cao kiến gì không ?
- Chuyện nhỏ.
Trước tiên lão đầu sẽ tìm cách phong ấn cự đao, một khi cự đao bị phong ấn thì sức mạnh của long hồn cũng sẽ suy giảm, lúc đó Lâm Phong có thể từng bước thu phục long hồn.
Với cấp độ của Lâm Phong bây giờ thì phong ấn cự đao trở về địa cấp binh khí là thích hợp nhất, đợi khi tu vi của hắn tăng tiến thì lão đầu sẽ lần lượt phá vỡ phong ấn.
- Vẫn là tiền bối cao minh.
- Chuyện phong ấn để sau này làm, trước tiên phải rời khỏi nơi này.
- Đúng vậy.
Lâm Phong vừa gật đầu chợt nhớ ra một chuyện.
- Tiền bối có biết lai lịch của thanh đao này không ?
- Đồ long đao.
- Cái gì, chính là đồ long đao một trong thập đại thần khí đó hả?
- Hàng phách thôi.
Lão đầu từng độc qua một quyển cổ thư, trong đó miêu tả đồ long đao không khác gì hoàng kim cự đao nhưng lão vừa nhìn liền biết đây là hàng pha ke.
Thập đại thần khí có chung một đặt điểm là nguyên liệu luyện thành bọn chúng đều đến từ ngoại vực, còn thanh cự đao trước mặt Lâm Phong là được luyện chế từ xương của một đầu kim long.
- Hàng phách đã lợi hại như vậy không biết hàng thật sẽ như thế nào ?
Chỉ một cái long hồn thôi đã làm cho thiên tài vạn năm chưa có một như Lâm Phong phải thất thủ, nếu là hàng thật chỉ sợ ngay cả chạm vào cũng không thể.
- Tiểu tử ngươi đừng có lảm nhảm nữa, mau đi thôi.
- Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi.
- Sao tiểu tử ngươi lắm chuyện thế ?
- Thanh đao này lão đào đâu ra vậy, hình như ta chưa từng gặp qua.
Tuy Lâm Phong có rất nhiều bảo vật nhưng hắn có thể khẳng định tuyệt đối chưa từng gặp qua hoàng kim cự đao, nhất định là lão đầu chơi dơ ém hàng của hắn.
- Lão phu tìm thấy bên trong cơ thể ngoại vực dị thú.
- Lão lừa ai đó, bên trong cơ thể yêu thú sao có thể có binh khí.
- Ngu ngốc.
Theo lão đầu suy đoán, trong trận chiến với Nhân tộc thì đầu ngoại vực yêu thú có thể đã xơi được vài tên thánh nhân nhưng chưa kịp tiêu hóa binh khí đã bị diệt thần tiễn g·iết c·hết.
Lâm Phong nghe lão nói, hai mắt lấp lánh thần quang, nếu ngoại vực yêu thú thịt được vài vị thánh nhân thì chắc chắn bên trong cơ thể không chỉ có một món binh khí.
- Lão đầu còn món nào không ?
- Vẫn còn vài thứ không tệ, đáng tiết chỉ có thanh đại đao này hợp với tiểu tử ngươi.
- Có thật không đó…
Lâm Phong vừa dứt lời vì vài món vật phẩm xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt vừa lướt qua, vẻ mặt hiện rõ hưng phấn.
Trong số vật phẩm vừa xuất hiện có một thanh huyết kiếm, trên thân có khắc hình một đầu phượng hoàng sống động như thật, thanh phượng kiếm này nhất định là cùng một cặp với long đao của hắn.
Bên cạnh trường kiếm là một chiếc lam nhẫn nhưng không phải là không gian giới chỉ mà là một kiện pháp bảo vừa có chức năng phòng ngự, vừa gia tăng hàn khí.
Lâm Phong nhìn lam nhẫn trong tay chợt nhớ đến Hàn Băng, nếu biết hắn vì tìm bảo vật cho nàng mà không ngại nguy hiểm nhất định sẽ cảm động.
- Không chừng còn muốn lấy thân báo đáp, hắc hắc…
- Tiểu tử ngươi muốn lấy thêm gì sao ?
- Không có, tạm thời để mấy thứ này ở chỗ của lão đi.
Lâm Phong chỉ vào một cái bát cổ trước mặt.
- Lão biết đây là thứ gì không ?
- Là một cái khốn trận.
Cổ bát có màu đen bóng, trên thân khắc hình cửu yêu gồm long, hổ, tượng, ngưu, xà, cầm, ngư, lang và hầu, một khi bị nhốt vào sẽ bị cửu yêu vây khốn.
- Nghe có vẻ lợi hại.
- Lợi hại hay không còn phải xem vào chủ trận.
Muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của khốn trận phải là người am hiểu về trận đạo, biết điều khiển yêu thú hợp lý, nếu để một tên ngu ngốc điều khiển thì bảo vật cũng thành phế vật.
Lâm Phong nhếch môi, không cần nghĩ cũng biết lão đầu đang nói hắn, dù muốn phản bát cũng không được, ai bảo lão nói đúng còn nói to.
Đột nhiên hoa văn bên trên một cái đại môn phát sáng, Lâm Phong vội thu lại bảo vật, ánh mắt đề phòng.
- Tiểu nha đầu kia đến rồi.
- Nha đầu ?
Lúc này hắn chợt nhớ ra bạo nữ vẫn còn ở bên trong khốn yêu trận, không ngờ mới đó mà nàng đã mò được đến đây.
Lâm Phong bước tới bên cạnh đại môn, kim quang trên người lóe sáng, hư ảnh huyền vũ xuất hiện.
- Phá.
Phong Thanh Thanh đang giao chiến với một đầu hung thú đột nhiên kim quang từ đâu bắn tới, đầu hung thú hét lên một tiếng rồi hóa thành một luồn lam quang bao phủ cơ thể nàng.
Nàng vừa vận linh lực chống cự thì đại môn mở ra, một giọng nói truyền đến.
- Đừng chống cự.
- Tên khốn kiếp ngươi sao lại ở đây ?
- Còn không phải đợi ngươi sao.
Lâm Phong dùng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn bạo nữ.
- Nếu không phải ai đó quá tệ ngay cả một cái khốn trận đơn giản cũng không phá được thì ta đâu cần phải chờ ở đây.
- Tiểu tử coi chừng khẩu nghiệp.
Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt của tên dâm tặc, nhất là đôi mắt đắt ý của hắn, lửa giận trào dâng.
- Đừng tưởng phá được một cái trận pháp là giỏi, có bản lĩnh thì đánh một trận với lão nương.
- Ta không thích ức h·iếp nữ nhân.
Lâm Phong lắc đầu, hắn không phải loại người thích tự ngược.
- Mau đi thôi.
Vừa dứt lời hắn liền xoay người rời đi, Phong Thanh Thanh lặng lẽ đi phía sau, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh.
- Không ngờ bên dưới đại hải lại có một nơi như thế này.
- Thiên hạ rộng lớn, chuyện gì mà không có.
- Hừ.
Lâm Phong đi tới trước một bức tường, bên trên có khắc một vài hoa văn, hắn dùng linh lực nối từng hoa văn lại với nhau, một trận đồ lập tức xuất hiện.
- Truyền tống trận.
Tuy Phong Thanh Thanh không hiểu về trận pháp nhưng nàng đã dùng qua truyền tống trận vô số lần, chỉ cần nhìn qua là nhận ra.