Chương 338: Thượng cổ chiến trường.
Muốn phá được trận này cần một vị trận sư và một đám tu sĩ luân phiên công phá, nếu chỉ có một người phá trận thì khả năng bị phệ linh trận hút khô là cực cao.
- Vậy cái phệ linh trận này cần bao nhiêu người phá giải ?
- Không nhiều, mười mấy tên tôn giả là đủ.
- Đậu xanh.
Lâm Phong nghe lão nói không nhịn được mà chửi thầm, mười mấy vị tôn giả gần như là một nữa cái thánh cung.
- Tiểu tử ngươi không cần lo, chỉ cần nghe lời lão phu thì một mình ngươi cũng có thể phá trận.
- Thật sao ?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
- Chẳng lẽ ta có thể so với mười mấy vị tôn giả ?
Lão đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong chỉ biết thở dài, thiên phú tự kỉ của tên này đã vượt ngoài tầm hiểu biết của lão.
Dù một trăm tên Lâm Phong cùng lúc xong vào cũng không đủ linh lực để phá giải phệ linh trận nhưng trên người tên ngốc này lại có một món bảo vật khắc chế trận pháp.
- Trong lúc phá trận tuyệt đối không được phân tâm nếu không lão phu cũng không cứu được tiểu tử ngươi.
- Lão không còn câu nào tốt hơn sao ?
- Lão phu chỉ nắm chắc một nữa.
Lâm Phong nhìn cấm trận trước mặt, xem ra lần này hắn đã không còn đường lui.
- Hừ, chỉ một cái phệ linh trận sao có thể làm khó lão tử.
Vừa dứt lời hắn liền lấy ra thông thiên lệnh nắm trong tay sau đó bước về phía trước.
Phệ linh trận không có trận bàn chỉ có trận đồ, bốn bức tường xung quanh Lâm Phong chính là bốn bức trận đồ, muốn phá trận phải phá hết trận đồ.
Lão đầu phát hiện cái phệ linh trận này không đơn giản, dù có thông thiên lệnh trợ giúp cùng với vạn hỏa khai thiên thì Lâm Phong cũng chỉ có thể phá được nhiều nhất hai cái trận đồ.
Sao khi suy nghĩ một lúc lão đầu quyết định thay đổi kế hoạch, thay vì phá giải cấm trận thì chỉ cần mở một cái lỗ nhỏ để Lâm Phong chui qua.
Lâm Phong nghe lão nói liền nhíu mày.
- Vậy mấy khối lam châu kia là thứ gì ?
- Thủy nguyên thạch.
- Cái gì ?
Lâm Phong trợn mắt nhìn mười mấy khối lam cầu lơ lửng xung quanh, lúc đầu hắn còn tưởng thứ này là một phần của phệ linh trận nên không dám động vào, không ngờ lại là bảo vật mà hắn luôn tìm kiếm.
- Sau thủy nguyên thạch lại ở đây ?
Trước khi tiến vào thượng cổ chiến trường Lâm Phong đã tìm hiểu rất rõ, thủy nguyên thạch chỉ xuất hiện ở sâu bên trong thủy vực, nơi này rõ ràng không có một giọt nước.
- Là do tụ linh trận.
Bên dưới phong ấn có một cái tụ linh trận không ngừng hoạt động, phong ấn chỉ hấp thu linh khí còn thủy nguyên lực tích tụ qua hàng chục vạn năm tạo thành nguyên thạch.
- Muh ha ha ha ha…
Giọng cười nham nhỡ của Lâm Phong vang vọng khắp phong ấn, đại hải vô tận vậy mà hắn lại chui đúng vào ổ thủy nguyên thạch, lần này không muốn phát tài cũng khó.
Lão đầu nhìn tên ngốc trước mặt cười như điên dạy một lúc vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, lão thở dài.
- Hài, thời gian không còn nhiều.
- Đợi ta một chút.
Lâm Phong thu hết số thủy nguyên thạch vào giới chỉ sau đó đi đến trước một bức trận đồ, bàn tay hắn đặt lên một cái hoa văn nhưng lại không dám truyền linh lực vào.
Từ trước đến giờ mỗi khi hành động Lâm Phong luôn chuẩn bị một đường lui, một khi kích hoạt phệ linh trận thì hắn chỉ còn một con đường duy nhất để đi chính là phá trận.
Phệ linh trận khi khích hoạt sẽ không thể dừng lại, nếu hắn không thể phá trận thì sẽ bị cấm trận hút cạn linh lực cuối cùng trở thành một cái xác khô, đứng trước ranh giới sinh tử thử hỏi có mấy người không lo sợ.
- Sống c·hết có số, tiểu tử ngươi cứ bình tâm mà làm, thành bại còn phải xem vào thiên ý.
- Ta hiểu rồi.
Lâm Phong hít sâu một hơi ổn định tinh thần, lão đầu nói không sai, dù cho hắn có lo lắng cũng vô dụng không bằng dùng hết sức phá trận, có thất bại cũng không hối hận.
Khí tức lục cấp linh giả bùng nổ, linh lực từ trong cơ thể Lâm Phong bắt đầu truyền vào trận đồ.
- Thượng thiên hữu nhãn, người hiền sẽ gặp lành, phá...
Linh lực chạy dọc theo từng đường hoa văn trên trận đồ, lúc sau cả bốn bức trận đồ đồng loạt tỏa ra hào quang, dưới chân Lâm Phong xuất hiện một vòng xoáy không ngừng xoay tròn.
Lâm Phong cảm giác linh lực trong cơ thể liên tục bị vòng xoáy dưới chân thôn phệ, hắn vừa vận công chống cự thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tập trung phá trận.
Một luồn dị lực từ vòng xoáy tiến vào cơ thể Lâm Phong, dị lực như một đầu mãnh thú điên cuồng cắn nuốt linh lực, đúng lúc này thông thiên lệnh lóe sáng đẩy lui dị lực ra ngoài.
Từng đường hoa văn trên trận đồ lần lượt được linh lực thắp sáng, hoa văn tương tự như một cái mê cung chỉ cần thắp sáng toàn bộ thì có thể phá giải trận đồ.
Lâm Phong vừa thắp sáng một đường hoa văn đột nhiên trận đồ xảy ra dị biến, toàn bộ hoa văn thay đổi làm hắn không biết nên đi đường nào.
- Chẳng lẽ ta làm sai rồi ?
- Không có gì, tiếp tục phá trận.
Có những loại kỳ trận trong quá trình phá giải sinh ra dị biến nếu trận sư không thể tùy cơ ứng biến sẽ bị vây khốn bên trong trận pháp đến khi tự sinh tự diệt.
Trình độ trận pháp của Lâm Phong vẫn chưa nhập môn, đối mặt với thế trận cao siêu như vậy tất nhiên là không thể ứng phó, linh lực không xác định được phương hướng dần tan rã, những đường văn đã thắp sáng dần mờ đi, dị lực bên dưới vòng xoáy lần nữa xâm nhập vào cơ thể.
Ánh mắt của hắn trở nên hoảng loạn, cơ thể cứng đơ, linh lực đổi hướng chạy loạn khắp trận đồ.
- Tiểu tử mau thả lỏng.
Một luồn bạch vụ từ bên trong giới chỉ bay vào cơ thể Lâm Phong, bạch vụ quấn chặt linh hồn của hắn chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể.
Hai mắt Lâm Phong nhắm chặt đến khi mở ra đã hoàn toàn thay đổi như biến thành một người khác.
- Nhìn cho kỹ vào, lão phu chỉ làm một lần.
Linh lực đang chạy tán loạn của Lâm Phong dần tập trung về một hướng, những đường văn đã mờ đi dần sáng lên, dị lực bên dưới cũng bị thông thiên lệnh áp chế.
Một canh giờ trôi qua, bức trận đồ thứ nhất đã được linh lực của Lâm Phong phủ kín, cả người hắn chìm vào hỏa ảnh, y phục trên người bị thiêu trụi để lộ hộ thân bảo giáp bên trong.
- Khai.
Vòng xoáy dưới chân Lâm Phong chấn động, một cái khe nứt dần xuất hiện, một đạo hồng ảnh lập tức xuyên qua khe nứt, lúc sau hoa văn trên trận đồ vụt tắt, căn phòng trở lại như thường.
Bên ngoài bạch sơn, trận hỗn chiến đã bước vào giai đoạn cuối, lúc này Vạn Cốt sơn đã bị yêu thú vây kín, trăm dặm xung quanh không còn bóng dáng của tu sĩ.
Yêu thú dự vào số lượng áp đảo đã đánh chìm đối thủ xuống đáy hải vực, sau khi dị cốt cùng với thượng cổ binh khí biến mất thì đám tôn giả cũng lần lượt rời đi.
Tuy bảo vật ở ngay trước mắt nhưng không một ai dám động thủ, bên dưới đại hải vẫn còn thú cốt, bên cạnh là ba đầu thánh thú cùng với hàng vạn yêu thú xung quanh, thế trận hùng mạnh như thế này dù tôn giả nhìn thấy cũng chỉ biết quay đầu.
Trên một hòn đảo nhỏ cách Vạn Cốt sơn mấy trăm dặm có một đám tu sĩ đang nghĩ ngơi, bọn họ vừa thoát khỏi vòng vây của hàng vạn yêu thú, linh lực tiêu hao nghiêm trọng cần phải vận công khôi phục.
- Hàn Băng, ta biết muội rất đau lòng nhưng muội phải tranh thủ khôi phục linh lực, vài giờ nữa chúng ta sẽ rời khỏi thượng cổ chiến trường.
Linh Mộng khẽ nắm lấy ngọc thủ của Hàn Băng, nhìn ánh mắt thất thần của nữ tử bên cạnh trong lòng nàng tràn đầy lo lắng.
Thời gian thượng cổ chiến trường đóng lại đã sắp đến, nếu mọi người không kịp trở về cổ môn sẽ bị nhốt bên trong nơi này.
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng nhìn về Vạn Cốt sơn, trong tay nắm chặt la bàn vĩnh cửu, nàng hoàn toàn không để ý đến những lời nói của Linh Mộng.