Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 339: Thượng cổ chiển trường.




Chương 339: Thượng cổ chiển trường.

Một lão đầu thở dài, khi Hàn Băng và Linh Mộng xong về phía cự kình thì chính lão là người đã xuất hiện mang hai nha đầu này trở về.

Sau khi biết rõ mọi chuyện sắc mặt của đám lão đầu thay đổi, ánh mắt ẩn hiện lo lắng, đệ nhất thiên tài Đan cung cùng với đệ nhất thiên tài Phong gia vẫn lạc bên trong thượng cổ chiến trường, có thể nói lần này Cửu Huyền tổn thất thảm trọng.

Thiên tài vẫn lạc không phải là chuyện hiếm nhưng cùng lúc mất đi hai tên tuyệt thế thiên tài dù là thánh cung cũng khó lòng chấp nhận.

- Rống…

Trong lúc đám lão đầu đang nghĩ cách làm sao để bẩm báo với lão thánh chủ thì vô số tiếng thét từ xa truyền đến, từng đàn yêu thú nối tiếp nhau xuất hiện.

- Không xong, đám yêu thú đang tiến về phía chúng ta.

- Không ngờ đám dị cốt lại b·ị đ·ánh bại nhanh như vậy.

- Tất cả chuẩn bị rời đi.

Lãnh Hàn Băng chợt đứng dậy, nàng lấy ra lam quang pháp trượng cầm trong tay, thanh pháp trượng này chính là một trong những món quà Lâm Phong đã tặng cho nàng, bây giờ nàng sẽ dùng thứ này để trả thù cho hắn.

Ánh mắt Linh Mộng liếc nhìn nữ tử bên cạnh.

- Hàn Băng mau đi thôi.

- Được.

Lãnh Hàn Băng hóa thành một đạo lam quang bay đi nhưng nàng không bay theo Cửu Huyền thánh cung mà bay về phía đám yêu thú.

- Hàn Băng.

Linh Mộng lập tức hóa thành một đạo hồng ảnh đuổi theo, hai đạo hào quang một lam một hồng vừa bay đi thì một đạo kim quang xuất hiện ngăn lại.

Lão đầu từ trong kim quang bước ra, đại thủ giơ lên, một sợi dây bay tới quấn chặt lam quang.

- Đúng là hồ đồ.

Hàn Băng biết bản thân không phải đối thủ liền đổi hướng bay đi nhưng bị hồng ảnh ngăn lại.

- Hỏa vực.

- Băng vực.



Trong lúc song vực giằng co trên không thì một sợi kim tằm lướt tới trói chặt Hàn Băng, linh lực của nàng lập tức bị phong ấn, cơ thể vô lực rơi xuống.

- Tranh thủ rời đi.

Lão đầu nói xong liền hóa thành một đạo kim quang bay đi, Linh Mộng ôm lấy Hàn Băng, giọng nói ôn nhu.

- Ta biết muội sẽ hận ta nhưng ta không thể để muội gặp nguy hiểm.

Vừa dứt lời nàng liền hóa thành hồng ảnh đuổi theo kim quang, chỉ cần Hàn Băng còn sống những chuyện còn lại nàng không quan tâm.

Sau khi thần cốt và ma cốt b·ị đ·ánh chìm, yêu thú lập tức đổi hướng đuổi theo tu sĩ, thượng cổ chiến trường lần nữa dậy sóng.

Hàng vạn tu sĩ lần lượt bỏ chạy, bọn họ không sợ đám yêu thú mà là sợ không kịp trở lại cổ môn, một khi bị đám yêu thú bao vây sẽ tốn rất nhiều thời gian nên phần lớn tu sĩ đều chọn cách không đánh tự lui.

Bên trong một cái thông đạo, Lâm Phong vừa đi vừa nhìn xung quanh, hắn đã quanh quẫn nơi đây suốt mấy canh giờ vẫn chưa tìm thấy lối ra.

- Cái nơi quái quỷ gì không biết nữa.

Hắn vừa dứt lời thì trước mặt xuất hiện ba cái thông đạo, mỗi cái đều giống y như nhau.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định nghỉ ngơi tại chỗ sau đó lấy ra một ít lương thực dự trữ khôi phục thể lực, vừa ăn vừa nghĩ về nhân sinh.

Sau khi thoát khỏi phệ linh trận thì hắn lại rơi vào một cái thông đạo, lúc đầu cứ tưởng là tìm được lối ra nhưng càng đi càng thấy cái thông đạo này giống như một cái mê cung.

Nơi này vô cùng vững chắc dù hắn công kích như thế nào cũng vô dụng, vết tích vừa xuất hiện liền biến mất.

- Xem ra phải đợi lão đầu tỉnh lại.

Vì giúp hắn phá giải phệ linh trận lão đầu đã dùng đến cấm thuật, mỗi lần dùng đến cấm thuật lão lại phải cần một thời gian để tịnh dưỡng.

Trong lúc nghĩ ngơi Lâm Phong lấy ra thông thiên đỉnh quan sát, Phong Thanh Thanh vẫn b·ất t·ỉnh nhân sự còn hai tên tiểu đệ thì nằm im bất động.

Dù sao bây giờ cũng nhàm chán không bằng cứ chữa thương cho bạo nữ, nghĩ liền làm hắn lập tức thả nàng ra bên ngoài.

Lâm Phong tiến lại bên cạnh Phong Thanh Thanh quan sát tình hình, vừa bước tới gần đột nhiên hắn có cảm giác không ổn.

Nữ tử đang nằm bất động trước mặt chợt cử động, nàng dùng tốc độ nhanh nhất áp sát hắn, ngọc thủ khóa chặt cổ đối phương, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt làm cho tên nào đó không kịp phản ứng.

- Phong… chấp sự, có gì từ từ nói…



- Ta với ngươi không có gì để nói.

Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn tên dâm tặc trước mặt, tên khốn này dám thừa lúc nàng không phòng bị mà ức h·iếp, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ.

- Ngươi còn di ngôn gì không ?

Lâm Phong nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của bạo nữ chợt nở nụ cười.

- Ngươi không thể g·iết ta.

Nàng từng lập lời thề sẽ không để hắn bị tổn thương, trong vòng mười năm nàng không thể động vào hắn.

Phong Thanh Thanh không ngờ tên khốn này đối mặt với uy áp của một vương giả mà vẫn giữ được bình tĩnh, xem ra không thể dọa hắn một trận.

- Trả kiếm lại cho ta.

- Không.

- Ngươi… có tin ta đánh ngươi một trận không ?

- Ngươi đã nói sẽ không lấy lại.

Lâm Phong đắt ý nhìn bạo nữ, bảo vật hắn đã nuốt vào tuyệt đối sẽ không nhả ra.

Phong Thanh Thanh do dự một lúc cuối cùng cũng thả người, Lâm Phong chưa kịp thở chợt cảm giác thiếu đi thứ gì đó, đến khi hắn phát hiện thì túi trữ vật và cổ nhẫn đều rơi vào tay đối phương.

Hắn lập tức đoạt lại nhưng bất thành.

- Trả lại cho ta.

- Có bản lĩnh thì đến lấy.

Tu vi của Lâm Phong thua xa Phong Thanh Thanh hơn nữa nàng còn sỡ hữu phong linh thể dù cho cùng cấp chiến đấu thì nàng vẫn chiếm ưu thế về tốc độ.

Hai người đuổi bắt một lúc thì dừng lại, Lâm Phong dùng ánh mắt tức giận nhìn nữ tử đối diện.

- Chẳng phải ngươi nói không lấy bảo vật lại sao ?

- Ta có lấy lại sao ?



Phong Thanh Thanh nhìn chiến lợi phẩm trong tay, đôi môi xinh đẹp khẽ cong.

- Ta chỉ nói không lấy lại những thứ của ta chứ đâu có nói không lấy những thứ của ngươi.

Thần thức nàng lướt qua túi trữ vật phát hiện có không ít thứ tốt nhưng lại không có những thứ cần tìm, nàng tiếp tục kiểm tra giới chỉ.

- Là cấm chế ?

Không ngờ một cái giới chỉ của một tên linh giả lại có cấm chế, nàng thử dùng thần thức kiểm tra vài lần đều thất bại.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt buồn bực của bạo nữ liền đoán được nàng không thể nhìn thấy những thứ bên trong, xem ra bí mật của hắn vẫn chưa bị nàng phát hiện.

Hắn bước tới bên cạnh nàng, vẻ mặt bất cần.

- Ngươi trả giới chỉ và túi trữ vật thì ta sẽ trả bảo vật lại cho ngươi.

- Được.

Phong Thanh Thanh ném những thứ đã lấy được về phía dâm tặc.

- Tốt nhất là ngươi đừng nên giở trò.

- Ta nhất ngôn cửu đỉnh, không giống ai kia.

Lâm Phong kiểm tra một lúc thì phát hiện không mất thứ gì, hắn lấy ra một cái giới chỉ và một túi trữ vật ném cho bạo nữ.

- Trả cho ngươi.

- Xem như ngươi biết điều.

Thần thức của Phong Thanh Thanh vừa đảo qua, vẻ mặt nàng liền biến sắc, đôi gò má ửng hồng, ánh mắt tức giận nhìn thanh niên đối diện, tên biến thái này lại dám động vào nội y của nàng.

- Dâm tặc đáng c·hết, ai cho ngươi động vào bảo vật của lão nương.

- Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.

Khi Lâm Phong dùng thần thức kiểm tra giới chỉ của bạo nữ thì phát hiện vài cái gương lớn được giấu kín, lúc đó hắn tưởng là bảo vật nên mở ra xem, không ngờ bên trong lại là nội y sặc sỡ.

- Lão nương đ·ánh c·hết ngươi.

- Cứu mạng…

Lâm Phong nhìn bạo nữ phóng tới liền sử dụng thiên lý tùy hành thoát đi, hắn lấy ra một cái ma trận ném vào một cái thông đạo còn bản thân thì chạy vào một cái thông đạo khác.