Chương 337: Thượng cổ chiến trường.
Đây chính là Vạn Cốt sơn mà thiên hạ thường ca ngợi, sở dĩ cự sơn phủ bạch sắc là do hàng vạn bộ hài cốt chất chồng lên mà thành, một khi đến gần lập tức bị sát khí nghiên nát.
- Nơi này hình như không đáng sợ như lời đồn.
- Lời của thiên hạ tiểu tử ngươi cũng tin ?
- Ngọn bạch sơn này thật sự là một cái phong ấn sao ?
- Tiểu tử ngươi đừng có nói nhảm nữa, đám yêu thú sắp đuổi tới nơi rồi kìa.
Lâm Phong cầm thông thiên lệnh trên tay, ánh mắt do dự dần trở nên kiên định.
- Liều mạng.
Hắn lướt về phía bạch sơn, một tay cầm thông thiên lệnh, tay còn lại cầm một tờ pháp chỉ kích hoạt sau đó ôm lấy thông thiên đỉnh, hoàng kim đại đao lần nữa xuất hiện.
- Trảm…
Cự đao chém về phía bạch sơn, lưỡi đao vừa chém xuống liền bị một luồn bạch quang ngăn lại, Lâm Phong xuyên qua bạch quang biến mất giữa hải vực.
- ẦM…
Đại địa chấn động, bạch quang rực sáng, một đạo linh lực hùng mạnh từ cự sơn tỏa ra quét bay đám yêu thú vừa kéo đến.
Bên trên đại hải, đám lão đầu đang giao chiến với yêu thú đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc cùng nhìn về một hướng, nơi đó có một đạo bạch quang bắn thẳng lên thương khung.
- Là kẻ nào đang phá cấm ?
- Đúng là không biết sống c·hết.
Nhớ lần trước mấy chục vị tôn giả cùng liên thủ phá giải phong ấn, kết quả không chỉ thất bại mà còn bị phản phệ làm cho vài vị tôn giả trọng thương.
Bây giờ chỉ còn lại số ít tôn giải ở lại tham chiến nhưng một tiêu của bọn họ không phải phá ấn mà là thượng cổ binh khí trong tay đám dị cốt.
Bạch quang chỉ lóe lên rồi biến mất chứng tỏ đối phương đã dừng lại, một là phong ấn đã bị phá, hai là tên đó đã bị đá bay đi.
Lâm Phong vừa xuyên qua bạch quang liền cảm giác được một lực hút từ bên dưới truyền đến, cả người hắn lập tức rơi xuống.
- Cứu mạng… ẦM…
- Không ngờ bên trong phong ấn lại còn một cái cấm trận.
Giọng nói của lão đầu ẩn chứa kinh ngạc, chỉ một cái phong ấn bên ngoài đã vô cùng cường đại giờ lại thêm một cái cấm trận bên trong, dù lão sống qua mấy chục vạn năm cũng chưa từng thấy qua thế trận lợi hại như vậy.
- Đây là đâu, ta là ai ?
Lâm Phong chật vật bò dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, nơi này như một căn phòng trống, ngoài hắn ra thì chỉ còn lại bốn bức tường đá, mỗi bức khắc đầy hoa văn kỳ lạ cùng với vài khối lam châu lơ lửng giữa phòng.
- Bây giờ tiểu tử ngươi đang ở bên trong phong ấn.
- Nói vậy nơi này là bên trong Vạn Cốt sơn ?
- Bạch sơn chỉ là hư ảnh bên ngoài.
Theo lời lão đầu thì Vạn Cốt sơn không phải do thiên địa hình thành, cũng không phải do hàng vạn hài cốt chất chồng lên nhau tạo thành mà là hư ảnh của phong ấn nên khi Lâm Phong xuyên qua bạch quang thì bạch sơn cũng biến mất.
Hắn đứng một bên nghe lão đầu giải thích, cái hiểu cái không, mấy thứ này đâu liên quan gì đến hắn, vấn đề bây giờ là làm sao rời khỏi cái nơi này.
Phong ấn không giống với trận pháp, công dụng chủ yếu của phong ấn là dùng để giam cầm, phong ấn càng cường đại thì thứ bị giam cầm bên trong càng nguy hiểm.
Hơn nữa trước mặt còn có một cái cấm trận chứng tỏ chủ nhân nơi này lo sợ một cái phong ấn vẫn chưa thể giam cầm nên mới bày thêm một cái cấm trận.
Nghĩ đến đây Lâm Phong lén lấy ra một cái ma trận nắm trong tay, trước khi tiến vào phong ấn hắn đã ném một cái ma trận bên ngoài chỉ cần có biến sẽ lập tức kích hoạt.
Lão đầu vừa nhìn liền đoán ra được ý đồ của hắn.
- Âm dương ma trận không thể sư dụng, tiểu tử ngươi đừng tốn công vô ích.
- Lão đừng có hù ta, ta không sợ đâu.
- Không tin thì ngươi cứ thử.
- Thử thì thử.
Lâm Phong chỉ đợi lão nói câu này liền kích hoạt ma trận, kết quả đúng như lão đầu nói, không có gì thay đổi, ma trận không thể sử dụng.
- Sao lại như vậy ?
- Không gian nơi này đã hoàn toàn bị phong ấn.
- Chẳng lẽ cái phong ấn này còn lợi hại hơn cả phong linh ?
- Nếu chỉ nói về khả năng giam cầm thì cái phong ấn này đúng là có chút lợi hại.
Phong linh là thiên địa khai sinh, hoàn mỹ vô khuyết, tuy phong ấn cường đại nhưng chỉ cần nắm rõ nguyên lý thì một tên vương giả cũng có thể tự do ra vào.
- Nói như vậy là ta có thể thoát khỏi nơi này ?
- Ngu ngốc, tiểu tử ngươi thấy ai xây nhà mà không có cửa chưa ?
- Vẫn là tiền bối cao minh.
Lâm Phong thở phào một hơi, ma trận không thể sử dụng làm hắn cứ tưởng nữa đời còn lại phải trãi qua ở một nơi nhàm chán như thế này.
- Vậy khi nào chúng ta sẽ rời đi ?
- Tạm thời vẫn chưa thể rời đi.
- Ta hiểu rồi.
- Tiểu tử ngươi thì hiểu cái gì.
Bây giờ bên ngoài vẫn đang hỗn chiến, tình hình vô cùng nguy hiểm không bằng đợi khi hỗn chiến kết thúc lúc đó có thể lặng lẽ rời đi.
- Lão thấy ta nói có lý không ?
- Như hạch.
Nơi này là địa bàn của hải sa đợi khi hỗn chiến kết thúc, tu sĩ rút lui, hàng vạn hải sa về ổ thì Lâm Phong có mọc cánh cũng khó thoát.
- Vậy bây giờ chúng ta đi luôn.
- Đợi lão phu một chút.
- Có vấn đề gì sao, đừng nói là lão không biết cách phá cái phong ấn này đó nha.
- Chỉ là một cái phong ấn sao có thể làm khó lão phu.
Sau khi quan sát một thời gian lão đầu phát hiện nơi điều khiển phong ấn không nằm ở đây, tâm của phong ấn nhất định nằm bên trong cấm trận, muốn phá được phong ấn thì trước hết phải phá được cấm trận.
Lâm Phong nghe lão đầu nói, ánh mắt nhìn cấm trận trước mặt, nơi này ngang dọc chỉ có mấy chục trượng, không tín là quá lớn, tuy hắn không hiểu nhiều về trận pháp nhưng cũng biết được trận pháp càng nhiều trận nhãn thì càng lợi hại.
- Xem ra cái cấm trận này cũng không lợi hại lắm.
Lão đầu đang nghiên cứu trận pháp chợt nghe được lời thanh niên bên cạnh, ánh mắt kinh ngạc.
- Tiểu tử ngươi biết phá trận này ?
- Không.
- Vậy sao ngươi biết cái cấm trận này không lợi hại ?
- Nơi này nhỏ như vậy thì có thể đặt được bao nhiêu cái trận nhãn, ta đoán nhiều nhất chỉ vài trăm cái, chẳng phải ngang với một cái địa trận sao ?
Lâm Phong dùng ánh mắt đắt ý nhìn lão đầu.
- Lão thấy ta nói có đúng không ?
- Nói như đúng rồi.
Lão đầu nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Phong còn tưởng hắn biết phá trận không ngờ tiểu tử này lại dựa vào diện tích để phán đoán, đúng là cổ kim hiếm thấy.
- Tiểu tử ngươi chỉ cần đứng im một chỗ, chuyện còn lại để lão phu lo.
- Chẳng lẽ ta lại đoán sai ?
- Trước mặt tiểu tử ngươi là một cái thượng cổ phệ linh trận.
- Tên nghe kêu dữ, chắc lợi hại lắm hả ?
Phệ linh trận là thượng cổ cấm trận, một khi bị vây khốn thì linh lực sẽ không ngừng bị thôn phệ đến cuối cùng chỉ còn lại một cái xác khô.