Chương 336: Thượng cổ chiến trường.
Lúc này Vạn Cốt sơn đã bị yêu thú vây kín, bọn chúng như thủy triều kéo đến liên miên vô tận, nếu còn không rời đi sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Tôn giả đi trước mở đường, đệ tử thánh cung theo phía sau cùng xong phá vòng vây, từ trên cao nhìn xuống bọn họ như chim bay ngược gió, cá bơi ngược dòng.
- Hàn Băng, chúng ta mau đi thôi.
Linh Mộng vừa đánh bay một đám địa cấp yêu cầm liền thúc giục nữ tử bên cạnh, cả hai đang ở sau cùng nếu tiếp tục chậm trễ sẽ bị bỏ lại.
Phong ấn trên người Lãnh Hàn Băng đã được phá bỏ, tu vi khôi phục đỉnh phong, nàng vừa chiến đầu vừa nhìn về phía thánh thú cự kình phía xa.
- Ta không thể bỏ hắn ở lại một mình.
- Chẳng phải muội nói chỉ cần ta giúp muội giải phong ấn thì muội sẽ cùng ta rời đi sao ?
- Linh Mộng xin lỗi.
- Hàn Băng.
Linh Mộng nhìn lam quang bay về phía cự kình liền hét lên nhưng Hàn Băng chẳng những không dừng lại mà tốc độ còn nhanh hơn.
- Lúc trước muội nói ta ngốc, bây giờ muội còn ngốc hơn cả ta.
Lời vừa dứt Linh Mộng hóa thành một đạo hồng quang đuổi theo, Cửu Huyền tôn giả đang giao chiến với yêu thú đến khi nhìn lại thì hai đạo hào quang đã bay đi.
- Đám nha đầu này đúng là phiền phức.
- Các ngươi ở lại phá vòng vây, hai nha đầu đó để lão phu lo.
Một lão đầu hóa thành kim quang đuổi theo, đám lão đầu còn lại tiếp tục mở đường, càng tiến ra bên ngoài số lượng yêu thú càng ít, tốc độ di chuyển càng nhanh, không tới một canh giờ là có thể thoát khỏi vòng vây của đám yêu thú.
Trong lúc hỗn chiến diễn ra, đột nhiên cự kình há miệng phun ra một đạo hỏa quang rực rỡ, hỏa ảnh ngập trời, yêu thú dưới thiên cấp trong vòng bán kín mười mấy dặm xung quanh lập tức bị t·hiêu r·ụi.
Mấy lão tôn giả đứng gần đó cũng bị dọa xanh mặt.
- Từ khi nào thủy yêu lại có thể phun lửa ?
- Lão phu sống hơn hai trăm cái mùa xuân vẫn chưa thấy trường hợp nào như thế này.
- Bất ngờ chưa mấy ông già...
Một giọng nói từ bên trong hỏa ảnh truyền ra rồi biến mất, đám lão đầu nhíu mày dùng thần thức quét qua nhưng không tìm thấy được khí tức tu sĩ, có thể là một tên tiểu tử nào đó đã bị hỏa khí thiêu trụi.
Lãnh Hàn Băng đang phi hành đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hỏa quang, trong lúc mơ hồ nàng đã nghe được giọng nói của Lâm Phong truyền đến.
- Hắn vẫn còn sống.
- Tên khốn này sống cũng dai thật.
Không chỉ Hàn Băng mà ngay cả Linh Mộng cũng kinh ngạc với khả năng sống nhây của Lâm Phong, một tên linh giả có thể tồn tại trong bụng thánh thú suốt mấy canh giờ lại còn có thể trốn thoát, đúng là kỳ tích.
Lãnh Hàn Băng lập tức lấy ra la bàn vĩnh cửu xác định vị trí của Lâm Phong nhưng la bàn lại không thể bắt được tín hiệu.
- Sao có thể ?
Phạm vi hoạt động của la bàn lên đến hàng ngàn dặm, Lâm Phong chỉ mới xuất hiện trước mặt nàng sao có thể hoàn toàn biến mất, dù hắn có dùng đến ma trận thì la bàn vẫn sẽ bắt được tín hiệu.
Linh Mộng đứng bên cạnh nhíu mày, ngay cả nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù tên khốn kia có bị thiêu c·hết thì la bàn cũng không thể biến mất, trừ khi cả hai cùng bị thiêu trụi.
Bên dưới hải vực, một cái kim đỉnh từ bên trong vách đá rơi ra, giọng nói của lão đầu vang lên.
- Tiểu tử ngươi còn sống không?
- Ui… cái lưng của ta.
Dựa theo kế hoạch thì khi rời khỏi cự kình Lâm Phong sẽ dùng thiên ảnh ma điêu rời đi nhưng lực nôn của cự kình quá khủng kh·iếp, hắn chỉ kịp hét lên một câu thì đã bị dìm xuống đáy hải vực.
Lâm Phong lật đật ngồi dậy, chợt cảm giác có thứ gì đó đè lên người, căn tràn mềm mịn, khi nhìn kỹ lại thì ra là bạo nữ.
Tu vi của Phong Thanh Thanh chỉ vừa khôi phục đến ngũ cấp linh giả, so với Lâm Phong còn thấp hơn một cấp nên thương thế cũng nặng hơn.
- Lão đầu mau kiểm tra xem nàng ta có sao không ?
- Chỉ tạm thời b·ất t·ỉnh.
- Vậy thì tốt.
- Lão phu vừa phát hiện ra một cái phong ấn, tiểu tử ngươi có muốn đi xem thử không ?
Lâm Phong lấy ra một viên đan dược nuốt vào, ánh mắt tò mò nhìn lão.
- Nơi này cũng có phong ấn.
- Là một cái phong ấn rất bá đạo.
- Bá đạo cỡ nào ?
- Bên dưới thánh nhân không thể phá.
Lão đầu vừa dứt lời thì Lâm Phong liền thu lại thông thiên đỉnh rồi nhìn xung quanh sau đó tìm một hướng phóng đi, hắn bơi được một lúc thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử nhầm hướng rồi, phong ấn nằm bên kia.
- Bên đó là đường thẳng còn ta đi đường vòng.
- Tiểu tử ngươi vòng đi đâu vậy ?
- Đi thật xa để trở về.
Phong ấn ngay cả tôn giả cũng không thể động vào, vừa nghe đã thấy rén, chỉ có mấy lão đầu không biết sống c·hết mời chui vào.
Đúng lúc này một cái bóng đen to lớn xuất hiện phía trước Lâm Phong, uy áp thiên thú từ bóng đen tỏa ra làm cho hắn cảm giác hít thở không thông.
Trấn yêu thạch lóe sáng, uy áp thiên thú dần bị đẩy lui, Lâm Phong vội đổi hướng bơi đi, vừa bơi được một lúc lại nhìn thấy một đám hải sa chặn đường.
Từng đạo uy áp thiên thú truyền đến dù có trấn yêu thạch trên người thì hắn vẫn có cảm giác như thái sơn áp đỉnh, linh lực tán loạn.
- Lần này trời không độ ta rồi.
Bên dưới thủy vực tốc độ của Lâm Phong thua xa đám thủy yêu, ma trận không thể sử dụng, hai tên tiểu đệ còn đang bị trọng thương, thiên ảnh ma điêu một khi xuống nước thì không đáng nhắc đến.
- Tiểu tử mau chạy tới chỗ phong ấn.
- Phong ấn chỗ nào ?
- Bên phải.
- Đi.
Lâm Phong lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, kim quang lóe sáng, cự đao chém về phía bên phải, đám yêu thú lập tức tránh ra hai bên.
Một đạo ngân quang phá nước bay đi, chớp mắt đã biến mất trong lòng hải vực, đám yêu thú đuổi theo phía sau.
Lâm Phong vừa thoát được một đám yêu thú thì bị một đám khác chặn đường, hắn lại phải kích hoạt pháp chỉ mở đường, linh lực không ngừng tiêu hao.
Lại có thêm một đầu thiên thú xuất hiện phía trước, Lâm Phong lấy ra một cái ma trận ném xuống rồi đổi hướng bơi đi.
Dù có ngân dực trợ giúp nhưng tốc độ của hắn vẫn thua xa đám thủy yêu, chỉ bơi được một lúc đã bị đám yêu thú đuổi kịp, hải sa há miệng nuốt chửng con mồi.
- Chỉ là một đám thiên thú cũng muốn thịt lão tử sao, hô biến...
Lâm Phong vừa dứt lời thì thân ảnh lập tức tan biến, đám hải sa chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ngân quang đã bơi tới bên cạnh phong ấn.
- Lão đầu phong ấn nằm ở chỗ nào ?
- Bạch sơn phía trước chính là một cái phong ấn.
- Cái này chẳng phải là Vạn Cốt sơn sao ?
Trước mặt Lâm Phong là một ngọn bạch sơn cao hơn ngàn trượng, hình dáng tương tự như một cái kim tự tháp, bên ngoài phủ đầy rông rêu, nhìn kỹ sẽ thấy rất nhiều hoa văn kỳ lạ.