Chương 332: Thượng cổ chiến trường.
Thần cốt vừa đánh bay tôn giả liền kéo căng hoàng kim đại cung nhắm vào đám thú cốt đang truy đuổi yêu thú, kim quang rực sáng, một mũi tiễn mang theo khí tức hủy thiên diệt địa phá không bay đi.
Xà cốt đang quấn chặc một đầu thiên thú chợt cảm giác nguy hiểm ập đến, xà vĩ quét về phía kim quang, hai bên vừa v·a c·hạm, xà vĩ tan nát, kim quang xuyên qua xà cốt đâm thẳng vào yêu đơn.
- ẦM…
Yêu đan nổ tung, xà cốt vỡ thành từng mảnh văng đi khắp nơi, tôn giả vài chục dặm xung quanh đều bị chấn lui, uy lực không thua gì thiên thú tự bạo.
Hoàng kim cung lần nữa giương lên, một tiêu lần này là cự cốt yêu quy, đám thú cốt cảm giác được nguy hiểm liền ngừng truy đuổi yêu thú đổi hướng t·ấn c·ông thần cốt.
- ẦM…
Kim quang đâm thẳng vào mai rùa của cốt quy làm thủng một lổ lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy cả yêu đan bên trong.
- HỐNG…
Cự quy nhìn thấy tổ tiên bị t·ấn c·ông liền rống lớn một tiếng, thân hình khổng lồ bơi về phía thần cốt.
Đúng lúc này lại có thêm một bộ hài cốt xuất hiện, hình dáng tương tự như thần cốt chỉ là toàn thân tản ra hắc khí tà dị.
- Ngay cả ma cốt cũng xuất hiện, xem ra nơi này không thể ở lâu.
Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên đại thủ của ma cốt, nơi đó có một quả lam cầu không biết dùng để làm gì nhưng lại khiến hắn có cảm giác lạnh người.
- Lão đầu có nhìn ra được lai lịch của quả cầu đó không ?
- Thứ này rất giống một món kỳ bảo được ghi lại bên trong cổ thư.
Lão đầu vừa dứt lời thì mấy trăm dặm đại hải xảy ra biến động, thủy vực xoáy thành một vòng lớn nuốt chửng cự quy, hàng vạn yêu thú trong bán kính trăm dặm xung quanh cũng bị hải vực thôn phệ.
- RỐNG…
- ẦM…
Cự quy từ bên trong hải vực phóng ra, chỉ vừa ló lên một chút đã bị vô số thủy đằng kéo trở lại, tứ chi cự quy dẫm xuống, một mảnh hải vực lập tức sụp đổ, yêu lực hùng mạnh tạo thành những cơn sóng cao đến hàng trăm trượng.
Lâm Phong đang ngồi trên thiên ảnh ma điêu quan chiến thì bị một đạo dư chấn thổi bay đi, tam nữ cùng lúc động thủ giúp ảnh điêu ổn định trên không.
Ảnh điêu vừa dừng lại thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Định hải thần châu.
- Thần châu ?
Lâm Phong vừa nghe lão nói hai mắt liền sáng lên.
- Lão nói quả cầu bên dưới là thần khí ?
- Không phải thần khí nhưng uy lực không thua kém bao nhiêu.
Mấy chục vạn năm trước lão đầu từ đọc một quyển cổ thư có ghi chép về một viên linh châu đã xuất hiện từ lúc thiên địa sơ khai.
Tương truyền linh châu là do thiên địa nguyên khí hình thành giống như một khối thủy nguyên thạch cỡ lớn sau đó được một vị thánh sư tự tay luyện chế mới có được uy lực gần như sánh ngang với thần khí.
Định hải thần châu có thể điều khiển thủy nguyên khí bên trong thiên địa, chỉ cần có đủ linh lực thì toàn bộ hải vực bên trong thượng cổ chiến trường có thể tùy ý sử dụng.
Yếu điểm duy nhất của định hải thần châu là chỉ có thể bộc phát toàn bộ uy lực ở những nơi có thủy nguyên khí nồng đậm như thượng cổ chiến trường.
Lâm Phong nghe đến đây hưng phấn giảm một nữa, Thiên La có tới chín phần là đại địa, một khi mang định hải thần châu ra bên ngoài thì uy lực sẽ giảm không phanh.
- Cũng không có gì lợi hại.
- Tiểu tử ngươi nghĩ bảo vật tiếp cận với thần khí đơn giản như vậy sao ?
- Chẳng lẽ còn có huyền cơ ?
- Có huyền cơ hay không mở to mắt nhìn sẽ thấy.
Cự quy tạm thời bị định hải thần châu áp chế, tam đại thánh thú chỉ còn lại hai, hàng trăm xúc tua của chương ngư đổi hướng t·ấn c·ông ma cốt.
Định hải thần châu tỏa ra lam quang rực rỡ, đám xúc tua vừa chạm vào liền trở nên khô héo, lam quang quét qua một vùng đại hải, chỉ cần bị quét trúng dù là yêu thú hay tu sĩ đều sẽ phát sinh dị biến, cơ thể không ngừng khô hóa.
- Ôi má ơi…
Lâm Phong nhìn một đạo lam quang quét tới liền ra lệnh cho thiên ảnh ma điêu chạy đi, nơi này đã không thể ở lại, tốt nhất là mau chóng rời khỏi.
Đúng lúc này có hai đầu cự thú bay tới chỗ Lâm Phong, trường kiếm trong tay Linh Mộng vừa giơ lên liền bị hắn ngăn lại.
- Dừng tay, hai tên đó là tiểu đệ của ta.
Cự xà và cự giải vừa đáp lên người ảnh điêu liền thở gấp, trên người có không ít v·ết t·hương chứng tỏ vừa trãi qua một trận chiến vô cùng ác liệt.
Lâm Phong vội tiến lại thăm hỏi.
- Hai lão còn thở nổi không ?
- Bớt nói nhảm, có bao nhiêu đan dược mau mang hết ra đây.
Cự giải nằm ngửa trên lưng ảnh điêu, tám cẳng hai càng chỉ thiên, cự xà nằm b·ất t·ỉnh bên cạnh, hơi thở suy yếu.
Lâm Phong vội lấy ra hai viên đan dược bỏ vào miệng cự thú, dù sao cũng vì bảo vệ hắn mà hai lão mới b·ị t·hương.
- Là tên khốn nào đánh hai lão ra nông nổi này, đợi khi đại chiến kết thúc ta sẽ tìm hắn tính sổ.
- Không cần đợi, hắn tới rồi.
Cự giải vừa dứt lời thì bên dưới thiên ảnh ma điêu xuất hiện một xoáy nước hút ảnh điêu vào đại hải, cả đám lập tức rơi xuống.
- Chạy mau.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Phong dùng toàn bộ sức lực đẩy Lãnh Hàn Băng về phía Linh Mộng còn bản thân thì rơi vào xoáy nước.
- Lâm Phong.
Lãnh Hàn Băng vừa xong tới thì một đạo hồng quang xuất hiện cuốn lấy nàng và Linh Mộng mang cả hai rời đi.
Phong Thanh Thanh nhìn dâm tặc rơi vào xoáy nước, ánh mắt thoáng qua tia do dự, nàng lấy ra một cái pháp chỉ kích hoạt, tử quang lóe lên nhưng không thoát đi mà bay thẳng xuống đại hải.
Lâm Phong đang rơi tự do thì nhìn thấy một đạo tử quang bay tới, hắn lập tức dùng thiên lý tùy hành tránh đi, tử quang tiếp tục đuổi theo, hắn dùng bộ pháp vài lần thì một giọng nói phẫn nộ truyền đến.
- Ngươi có thôi đi không ?
- Hình như ta nghe thấy giọng của bạo nữ.
Phong Thanh Thanh xuất hiện bên cạnh, ngọc thủ tóm lấy hắn, khi nàng muốn dùng pháp chỉ rời đi thì không gian xung quanh biến đổi, thiên địa tăm tối, thủy lưu tràn đến cuốn cả hai trôi đi.
Cách đó vài chục dặm, Lãnh Hàn Băng ngẫn người nhìn xoáy nước biến mất, ánh mắt hoảng loạn, lòng nàng như tan nát nhưng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
- Thả ta ra, ta muốn đi cứu hắn.
- Không được.
Trong lúc Hàn Băng thất thần, Linh Mộng đã phong ấn linh lực để nàng không làm ra những chuyện dại dột.
- Dù toàn bộ tu sĩ ở nơi này có xong vào hải vực cũng không cứu được hắn.
Đầu yêu thú bên dưới xoáy nước là một trong tam đại thánh thú có thể cân mười mấy vị tôn giả, một khi xong vào hải vực dù toàn bộ tôn giả nơi này hợp lực cũng chưa chắc đánh bại đối phương.
- Không cứu được hắn thì ta sẽ ở lại nơi này cùng với hắn.
Lãnh Hàn Băng dùng ánh mắt cầu xin nhìn nữ tử bên cạnh.
- Linh Mộng thả ta ra có được không ?
- Ta…
Ánh mắt Linh Mộng thoáng do dự sau đó lại trở nên kiên định, ngọc cốt điểm vào cơ thể đối phương.