Chương 331: Thượng cổ chiến trường.
Sau khi thú cốt xuất hiện, tình hình bắt đầu thay đổi, chiến trường chia làm hai phần, một bên là cốt thú đang truy đuổi yêu thú, một bên là tu sĩ đứng ngoài quan chiến.
Tuy bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tình hình trước mắt lại vô cùng có lợi, chỉ cần đợi thêm một lúc nữa thì thực lực của đám yêu thú sẽ suy giảm, lúc đó là thời cơ để xong vào thủy vực.
Đáng tiếc là đời không như mơ, vài giờ sau khi đám cốt thú xuất hiện thì phía xa lại truyền đến tiếng thét kinh thiên động địa làm cho đám tôn giả biến sắc.
- Cuối cùng cũng đến.
- Cái gì đến ?
Lâm Phong nghe lão đầu nói liền dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía xa, chỉ thấy một mảnh huyết hải vô tận không một bóng hình.
- Chắc là có một đầu cự yêu vừa bơi ngang qua.
- Nếu có một đám người đào mồ tổ tiên của tiểu tử ngươi lên thì ngươi sẽ làm gì bọn chúng.
- Đương nhiên là liều mạng... hình như có chuyện không ổn sắp xảy ra.
Tiếng thét kinh thiên lần nữa truyền đến, một ngọn tiểu sơn từ bên dưới đại hải nhô lên sau đó di chuyển về phía chiến trường.
Cự giải đang nằm trên lưng thiên ảnh ma điêu vừa nhìn thấy tiểu sơn phía xa liền bật dậy.
- Tiểu tử chạy mau, còn không chạy thì c·hết cả đám.
- Có chuyện gì hử ?
- Lão ô quy kia tới rồi.
- Ô quy ?
Lâm Phong nhớ lúc chữa thương cho Phong Thanh Thanh đã chạy tới chỗ lão ô quy ẩn nấp một thời gian, ánh mắt hắn nhìn về phía ngọn tiểu sơn cách đó vài chục dặm, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ làm cho hắn không rét mà rung.
- Lần này chơi dạy rồi.
- RỐNG…
Thú văn trên người thiên ảnh ma điêu rực sáng, ảnh điêu như một tia chớp lao khỏi chiến trường, vừa bay được vài dặm thì phía trước lại có biến.
Một cái xoáy nước khổng lồ xuất hiện, lực hút khủng kh·iếp từ bên dưới truyền đến cuốn đám người Lâm Phong rơi vào đại hải.
- RỐNG…
- HỐNG…
Cự giải và cự xà cùng lúc bay xuống, khí tức thiên thú bùng nổ ngăn lại lực hút của xoáy nước, thiên ảnh ma điêu vỗ cánh bay trở lại chiến trường.
Lâm Phong nhìn xoáy nước to lớn bên dưới chợt nhớ tới khung cảnh hắn từng gặp khi vừa tiến vào thượng cổ chiến trường.
- Không lẽ là tên đó ?
- Nó đó.
Lão đầu gật đầu khẳng định, lão còn nhớ rõ khí tức của thanh niên này, lúc đó Lâm Phong không đứng xa một chút thì bây giờ lão đã nằm trong bao tử của thủy yêu.
Thêm vài tiếng thét từ khắp nơi truyền đến, đám tôn giả nhìn từng đầu yêu thú lần lượt kéo tới, vẻ mặt nghiêm trọng, tiếp tục thế này không chỉ không đào được bảo vật mà ngay cả mạng cũng không còn.
- RỐNG…
Tiếng thét từ bên trong xoáy nước vang vọng khắp chiến trường, tu sĩ bên dưới vương giả trong vòng vài trăm dặm xung quanh đồng loạt rơi xuống hải vực.
- Tất cả mau lui lại.
Một lão đầu lăng không bay tới đứng bên trên xoáy nước, đại thủ bắt ấn, pháp chỉ lơ lửng trên cao, tử sắc linh quang lóe sáng, một ngọn cự sơn cao hơn ngàn trượng giáng thẳng xuống xoáy nước bên dưới.
- HỐNG…
Một đạo thủy lưu từ bên trong xoáy nước bắn ra, thủy lực xuyên qua tử sắc cự sơn bay thẳng tới chỗ lão đầu.
- Thuẫn…
- ẦM…
Hư ảnh cự thuẫn chắn trước người lão đầu, thủy lưu đâm vào cự thuẫn, linh lực bùng nổ, đám tu sĩ xung quanh lập tức bị đẩy lui.
Thêm một đạo thủy lưu từ bên trong xoáy nước bắn xuyên qua cự thuẫn đánh văng lão đầu bay xa mấy chục trượng, miệng phun máu.
- Phụt…
- Là thánh thú, chạy mau.
Đám tu sĩ vừa xoay người thì nhìn thấy một đầu cự quy từ bên dưới đại hải nổi lên, kích thước không thu gì cự sơn.
- RỐNG…
Lam sắc quy nhãn nhìn đám tu sĩ trên không, miệng rộng thét lớn một tiếng, thanh âm chấn động thương khung, mấy chục tên tu sĩ đứng đầu cảm giác kinh mạch toàn thân đứt đoạn, linh lực hỗn loạn, thân thể rơi vào đại hải.
Đúng lúc này lại có thêm vô số xúc tua đâm về phía tu sĩ, vài tên vội kích hoạt pháp chỉ nhưng chưa kịp t·ẩu t·hoát đã bị xúc tua xuyên qua người.
Chưa tới nữa giờ đã có ba đầu thánh thú xuất hiện, thế trận lại đổi chiều, tu sĩ dần rơi vào hạ phong, bỏ chạy tán loạn.
- Mau rút lui.
Một lão đầu lăng không bay tới, đại đao trong tay chém xuống, đao khí phá không bay đi, vài cái xúc tua lập tức b·ị c·hém đứt.
- RỐNG…
Chương ngư từ bên dưới đại hải nổi lên, kích thước không thua gì cự quy, ánh mắt phẩn nộ nhìn lão đầu trên không, gần trăm xúc tua to như đại thụ cùng lúc đâm về phía lão.
- Phá…
Hai đầu hỏa điêu từ xa bay đến, hỏa dực vỗ về phía chương ngư, hỏa ảnh như cuồng phong thiêu đốt xúc tua, mùi mực nướng tỏa ra mấy chục dặm xung quanh.
Tứ đại tôn giả cùng lúc xuất hiện phía trên chương ngư, mỗi vị tế ra một cái pháp chỉ, hào quang lóe lên, cự võng phủ xuống đại hải.
- Mau rút lui.
Tam đại thánh thú bị mấy chục vị tôn giả cầm chân, số tu sĩ còn lại nhanh chóng rút lui, với thực lực của bọn họ ở lại cũng không giúp được gì chỉ làm mồi cho yêu thú.
Đám tu sĩ vừa chạy được một chút thì chiến trường lại xuất hiện dị tượng, khí tức hùng mạnh bao trùm cả thiên địa, một bộ hài cốt từ bên trong đại hải bước ra.
Chiến trường lần nữa trở nên tĩnh lặng, hai bên tạm thời ngừng chiến, ngay cả đám tu sĩ đang bỏ chạy cũng dừng lại, tất cả đều nhìn về phía hài cốt với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hài cốt vừa xuất hiện không phải yêu cốt càng không phải nhân cốt, tuy vẻ bề ngoài giống nhân cốt nhưng sau lưng mọc cánh, trên đầu mọc sừng, toàn thân lấp lánh ngân quang, tay cầm hoàng kim đại cung.
- Là thần cốt.
Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra hài cốt là của Thần tộc, ánh mắt hắn đánh giá bộ thần cốt trước mặt vài lần cuối cùng dừng lại trên kim cung, thứ này tạo cho hắn một cảm giác giống như lần đầu nhìn thấy chấn thiên chung.
- Bảo vật xuất thế rồi.
- Là thiên cấp thượng phẩm binh khí.
Không chỉ lão đầu mà đám tôn giả đứng gần thần cốt vừa nhìn đã nhận ra phẩm cấp của kim cung, đây chính là tuyệt thế binh khí có thể sánh ngang với trấn cung chi bảo.
Trong lúc tất cả ngẫn người thì một đạo lam quang bay tới chỗ thần cốt, khi khoảng cách chỉ còn vài trượng thì một lão đầu từ bên trong lam quang bước ra, đại thủ chộp lấy kim cung.
Đại thủ của lão đầu vừa chạm vào kim cung chợt có cảm giác không đúng, thứ này giống như mọc ra từ bộ hài cốt dù lão có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể rút ra.
- Không ổn.
Lúc này lão đầu đã nhận ra bộ hài cốt này không bình thường liền xoay người rút lui nhưng lão chưa kịp chạy thì trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, cơ thể b·ị đ·ánh bay đi, linh lực tán loạn.
Đám tôn giả thấy lão đầu thất thủ chẳng những không tiến lên đoạt bảo mà đồng loạt lui về phía sau giữ khoảng cách với thần cốt.
Tuy khoảng cách khá xa nhưng bọn họ đều nhìn thấy ngân cốt chỉ dùng một đòn đã nhẹ nhàn đánh bay một vị tôn giả đỉnh cấp, bên trong thiên địa ngoại trừ thánh nhân cửu cấp thì không ai có thể làm được.