Chương 333: Thượng cổ chiến trường.
Hàn Băng cảm giác thiên địa đảo loạn, cơ thể vô lực ngã vào người Linh Mộng rồi ngất đi.
- Hàn Băng, tha lỗi cho ta.
Hồng quang lóe lên cuốn cả hai bay về phía ngũ đại thánh cung.
Cửu Huyền trưởng lão đang quan chiến thì nhìn thấy một đạo hồng quang bay tới, đến khi nhìn thấy người bên trong thì thở phào.
- Cuối cùng nha đầu này đã trở lại.
- Hàn Băng b·ị t·hương sao ?
Linh Mộng lắc đầu.
- Linh lực suy kiệt, nghĩ ngơi một chút sẽ không sao.
- Vậy thì tốt.
Lãnh Hàn Băng là đệ nhất thiên tài Cửu Huyền pháp cung lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tương lai thánh cũng sẽ mất đi một vị cường giả.
Một lão đầu nhìn trận chiến phía trước sau đó nhìn qua đám lão đầu bên cạnh.
- Nơi này không thể ở lâu, lão phu đề nghị tạm thời rút lui.
- Vậy bảo vật thì sao ?
- Đợi khi trận chiến kết thúc sẽ quay lại tìm.
- Chỉ có thể như vậy.
Sau khi đám lão đầu thương lượng xong thì xoay người rời đi, đột nhiên một giọng nói truyền đến.
- Đợi đã.
Người lên tiếng là Cửu Huyền thánh tử Trịnh Luân, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía chiến trường.
Chỉ thấy vài bộ thần cốt, ma cốt cùng lúc xuất hiện, trong đó có một bộ thần cốt tay cầm ngân thương lấp lánh, mũi thương trong suốt như thủy tinh, thân khắc long văn tỏa ra khí thế oai hùng.
Thêm vài món thượng cổ binh khí xuất hiện, mỗi món đều là tuyệt thế bảo vật làm cho thiên hạ thèm muốn, ngay cả đam tôn giả vừa có ý định rời đi cũng phải trở lại.
- RỐNG… NGÁO... HÚ...
Vô số tiếng gầm thét từ khắp nơi truyền đến, hàng vạn đầu yêu thú cùng bơi về phía Vạn Cốt sơn, trong đó có gần ngàn đầu thiên thú, bốn phương tám hướng đều bị yêu thú vây kín dù muốn chạy cũng không dễ.
Giữa chiến trường, thần cốt, ma cốt và yêu cốt đang giao chiến kịch liệt, hai bên liên tục lao vào nhau, bên ngoài vòng chiến đám yêu thú vừa kéo đến nhìn thấy tu sĩ đang quan chiến liền xong tới t·ấn c·ông, mấy ngàn dặm hải vực đâu đâu cũng là chiến địa.
Trong lúc hỗn chiến diễn ra thì Lâm Phong lại lang thang bên trong cơ thể của một thanh niên nào đó, nơi này giống như đại hà, bên trên thì âm u còn bên dưới là một dòng lục thủy.
- Lão tử thật sự ở bên trong cơ thể yêu thú sao ?
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Phong ở bên trong một đầu yêu thú, hắn nhớ dạ dày của cự xà chỉ là một cái thông đạo rộng mấy trượng còn nơi này ít nhất rộng vài chục trượng, tức là thanh niên này to hơn cự xà gần cả chục lần.
- Đừng có nhìn nữa, còn không mau nghĩ cách rời khỏi nơi này.
- Ta thấy chỗ này cũng không tệ, hay là chúng ta tạm thời ở lại đây đợi khi đại chiến kết thúc sẽ ra ngoài.
- Đầu óc ngươi có vấn đề hả ?
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn tên dâm tặc đối diện, nếu hắn không chạy lung tung thì nàng đâu rơi vào tình cảnh như thế này.
Khi Lâm Phong vừa rơi vào xoáy nước thì nhìn thấy một đạo tử quang bay tới, lúc đầu hắn còn tưởng là thuật pháp của vị tôn giả nào đó bay lạc nên tránh né.
Lúc sau hắn nhận ra là bạo nữ đến ứng cứu nên không chạy nữa vậy là cả hai cùng rơi vào miệng của yêu thú, lần này là do hắn nhất thời sơ suất nên rơi vào hiểm cảnh.
Lục thủy bên dưới chính là dịch thể tiêu hóa thức ăn của yêu thú, thứ này có khả năng thôn phệ bá đạo ngay cả vương giả như Phong Thanh Thanh cũng không thể chống lại.
Đã có kinh nghiệm trước đó, lần này vừa rơi xuống Lâm Phong liền ném ra thông thiên đỉnh sau đó kéo Phong Thanh Thanh vào bên trong, bây giờ hắn và bạo nữ đã thật sự cùng hội cùng đỉnh.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tức giận của bạo nữ, khóe miệng khé nhếch lên.
- Đã đến lúc này rồi có những chuyện cũng nên nói cho ngươi biết.
- Ngươi lại muốn nói gì ?
- Thật ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ta.
- Ngươi không nói khoác sẽ c·hết sao ?
Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt đắt ý của dâm tặc chỉ muốn bay tới đánh cho hả giận, đáng tiếc nàng không thể tổn thương hắn.
Lâm Phong thừa biết chỉ nói suông thì bạo nữ sẽ không tin nên tiếp tục buôn lời dụ dỗ.
- Nếu ta nói ta có thể thu phục đầu yêu thú này thì ngươi có tin không ?
- Ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như ngươi ?
- Đợi chút nữa ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Vừa dứt lời hắn liền thả ra hai đầu cự thú, cổ nhân có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước tiên phải biết bản thân đang ở đâu cái đã.
- Hai lão sao rồi, còn sống không ?
- Chút nữa là gặp được tổ yêu.
Vết thương trên người hai đầu cự thú đã có dấu hiệu khôi phục chỉ là không biết bên trong như thế nào, Lâm Phong nhìn cự xà vẫn nằm bất động xem ra thương thế vẫn còn rất nghiêm trọng, hắn lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng lão.
Cự giải đang bò bên cạnh đột nhiên lăn ra b·ất t·ỉnh, tám cẳng hai càng chỉ thiên, không ngừng thở gấp.
- Lão đừng có làm màu nữa, ta có vài chuyện muốn hỏi lão đây này.
- …
- Hỏi xong ta sẽ cho lão vài viên đan dược.
- Chuyện gì ?
Sau khi hỏi đáp với cự giải một lúc thì Lâm Phong biết được bản thân đang ở bên trong cơ thể của một đầu cự kình.
Theo lời của lão giải thì cự kình không chỉ có kích thước lớn nhất mà còn là một trong những đầu cự thú sỡ hữu sức mạnh vô đối bên trong thượng cổ chiến trường.
- Có phải lão bị tên này đánh trọng thương đúng không ?
- Nó đó.
- Để đó cho ta.
- Ngươi lại muốn giở trò gì ?
Lâm Phong nhếch mép.
- Quân tử có ân phải trả có thù phải báo, để ta giúp lão thu phục tên này.
- Lão kình không dễ chơi, tiểu tử ngươi không nên manh động.
- Chỉ là một đầu thánh thú ta còn chưa để vào mắt.
- Đợi đã.
Cự giải nhìn tên trước mặt chuẩn bị hành động liền ngăn lại.
- Trước khi ngươi hành động có thể nghe ta nói một câu không ?
- Quân tử nhất ngôn, lòng ta đã quyết, lão có nói gì cũng vô dụng.
- Ngươi còn thiếu ta vài gốc linh dược, mau trả đây ?
- Đây là chuyện lão muốn nói ?
Lâm Phong mở to mắt nhìn đầu cự giải trước mặt, giờ phút sinh tử mà lão còn nghĩ đến những chuyện phàm tục như vậy.
- Đợi ta giải quyết xong tên này sẽ trả cho lão.
- Không được, lỡ tiểu tử ngươi một đi không trở lại thì sao ?
- Đậu xanh.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm nhanh đi.
- Có chuyện gì sao ?
- Thông thiên đỉnh sắp không chịu được rồi.
- Cái gì ?
Lâm Phong nghe lão đầu nói liền dùng thần thức kiểm tra thì phát hiện thông thiên đỉnh đang bị hòa tan nhưng chỉ là một ít trận văn bên ngoài, với tốc độ thế này thì vài năm nữa lão cự kình chưa chắc đã chạm tới đại đỉnh của hắn.
- Làm hú hồn, giờ này lão còn tâm trạng đùa giỡn nữa hả ?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
Tuy thông thiên đỉnh không biết khi nào hoàn toàn bị tiêu hóa nhưng để thêm một thời gian nữa sẽ ảnh hưởng đến trận văn bên ngoài đan đỉnh, khả năng tinh thuần hỏa lực cũng bị hạn chế.