Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 327: Thượng cổ chiến trường.




Chương 327: Thượng cổ chiến trường.

Lãnh Hàn Băng liếc nhìn lưu manh một cái, ra hiệu cho hắn im lặng.

- Tìm ta có chuyện gì ?

- Hàn Băng tỷ, mọi người đã lâu không gặp nhau nên muốn cùng tỷ tâm sự một chút.

- Ta sẽ qua ngay.

- Vậy muội đi trước.

Sở Linh giơ nắm đấm nhỏ về phía thanh niên đối diện, ánh mắt thách thức.

- Ngươi có dám cùng ta đánh một trận không ?

- Ta không đánh nữ hài.

- Ngươi… ngươi là một tên c·hết nhát, ngươi không phải là nam nhân.

- Ta có phải nam nhân hay không chỉ cần hỏi Hàn Băng sư tỷ là biết.

Lâm Phong tất nhiên sẽ không giao chiến với nha đầu dỡ hơi này, dù hắn thắng được nàng cũng không có lợi ít, không chừng còn chọc giận nữ tặc.

- Muốn chơi lão tử hử, còn lâu.

Trong lúc Lâm Phong đang đắt ý thì cảm giác một luồn hàn khí tràn đến, hắn chưa kịp làm gì thì cơ thể đã tê cứng.

Sở Linh đứng bên cạnh bộ dáng thập phần kinh ngạc.

- Hàn Băng tỷ chẳng lẽ tỷ và hắn…

Lãnh Hàn Băng nắm lấy tay nữ tử bên cạnh kéo đi, ở lại thêm một lúc không biết lưu manh sẽ nói ra thứ gì nữa.

- Lời hắn nói không thể tin, đi thôi.

- Đúng vậy.

Sở Linh lập tức gật đầu, lời của tên khốn này thật sự không đáng tin, một mỹ nhân như nàng lại bị hắn xem thành nữ hài, không chỉ lời nói mà ánh mắt cũng có vấn đề.



Sáng hôm sau, thiên ảnh ma điêu vỗ cánh bay khỏi băng đảo, ảnh điêu như một tia chớt cắt qua nền trời, thoáng cái đã không nhìn thấy bóng dáng.

Sở Linh nhìn về phía chân trời, ánh mắt ửng đỏ.

- Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại Hàn Băng tỷ.

- Đợi khi muội đột phá vương giả, tỷ sẽ dẫn muội đến Nam Hoang dạo chơi.

- Thật sao ?

- Đây là chủ ý của Kinh Sương sư tỷ.

Đêm qua Kinh Sương đã hứa với Hàn Băng đợi khi thượng cổ chiến trường kết thúc sẽ đến Nam Hoang thí luyện một thời gian, đối tượng của nàng chính là một trong Nam Hoang nhị mộng, Linh Mộng thánh nữ.

Trên thiên ảnh ma điêu, Lâm Phong ngồi bên cạnh Hàn Băng cùng ngắm hoàng kim đại hải lấp lánh bên dưới, cách đó không xa là Phong Thanh Thanh cùng với La Kinh Sương đang ngồi vận công.

Đêm qua hắn đã chạy tới chỗ nữ tặc đề nghị cùng đến Vạn Cốt sơn, lúc đầu La Kinh Sương đã từ chối vì không muốn đi chung với một tên ngốc nhưng hắn nói biết đường đi nên nàng đã đổi ý.

Tuy Vạn Cốt sơn chỉ cách băng đảo vài vạn dặm, với tốc độ của một vị vương giả chỉ cần vài ngày là tới, vấn đề là thượng cổ chiến trường không thể xác định được phương hướng, chỉ dựa vào nhân phẩm để tìm đường sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Mỗi lần thượng cổ chiến trường mở ra chỉ kéo dài trong vài tháng, tính thời gian thì chỉ còn hơn một tháng nữa là cổ môn sẽ đóng lại.

Trên đường đi thỉnh thoảng lại gặp vài đạo thân ảnh lướt qua, phần lớn đều hướng về phía Vạn Cốt sơn.

- Làm sao đám người đó lại biết đường đi nhỉ ?

Từ đây đến Vạn Cốt sơn vẫn còn hơn mấy vạn dặm, la bàn vĩnh cửu hoàn toàn không bắt được tín hiệu, sở dĩ Lâm Phong biết đường là nhờ có hai tên tiểu đệ dẫn đường.

- Một cái la bàn thì không thể vậy một đống la bàn thì sao ?

- Ý của lão là bọn họ nối la bàn ?

- Nó đó.

Một cái la bàn có thể bắt tín hiệu trong vạn dặm chỉ cần nối thêm vài cái thì phạm vi bắt tín hiệu sẽ tăng lên gấp vài lần.

Càng đến gần Vạn Cốt sơn thì càng nhìn thấy nhiều tu sĩ, trong số đó có cả người của ngũ đại thánh cung nhưng lại không thấy người quen của Lâm Phong xuất hiện.

- Không biết yêu nữ có đến Vạn Cốt sơn không ?



Băng hỏa lưỡng trọng thiên, một khi lam y nữ tử gặp yêu nữ không chừng sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa xảy ra, vừa nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

Vài ngày trôi qua, thiên ảnh ma điêu đang lướt đi trên nền trời thì đột nhiên dừng lại, linh lực dao động cùng với tiếng thét của yêu thú liên tục truyền đến chứng tỏ phía trước có tu sĩ và yêu thú giao chiến, hơn nữa số lượng không ít.

La Kinh Sương đang nhắm mắt vận công chợt chuyển động, chỉ thấy một đạo lam quang bay về phía trước, lúc sau thì biến mất giữa thiên địa.

Lâm Phong nhìn nữ tặc rời đi không một lời níu kéo, vẻ mặt bất cần, dù sao nàng cũng không chung đường với hắn.

- Đi.

Thiên ảnh ma điêu tiếp tục bay về phía trước nhưng tốc độ không còn nhanh như lúc đầu, càng tiến gần đến Vạn Cốt sơn thì áp lực càng lớn.

Vừa bay được nữa giờ thì một đạo kiếm khí không biết từ đâu bay tới, Lâm Phong lập tức động khẩu.

- Hộ giá, mau hộ giá.

Phong Thanh Thanh bay về phía trước, trường kiếm trong tay chém tới, kiếm khí phá không bay đi, hai bên vừa v·a c·hạm, vô danh kiếm khí lập tức b·ị c·hém tan nát.

- Đơn giản như vậy sao ?

Lâm Phong nhíu mày, hắn cảm giác đạo kiếm khí này cũng quá yếu đi, giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Đạo kiếm khí này không phải nhắm vào tiểu tử ngươi.

- Chẳng lẽ là kiếm lạc.

- Có thể.

- Nhân phẩm của lão tử lại tệ như vậy ?

Hắn vừa dứt lời thì một đạo kim quang bắn tới nhưng bị thiên ảnh ma điêu dễ dàng né được.

Trên đường đi Lâm Phong liên tục gặp phải công kích, phần lớn chỉ lướt qua người hắn, số ít đi đúng vị trí thì bị Phong Thanh Thanh và Lãnh Hàn Băng ngăn cản.

Một canh giờ sau, phía trước xuất hiện mấy chục tu sĩ đang giao chiến với một đám yêu cầm, nhìn qua có vẻ ngang tài ngang sức.



Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, bộ dáng như đang tìm thứ gì đó.

- Sao không thấy nữ tặc đâu nhỉ ?

- Nơi này chỉ là vòng ngoài, nha đầu kia có lẽ đã tiến sâu vào bên trong.

Vạn Cốt sơn là địa bàn của đám hải sa, trước mắt chỉ có yêu cầm tham chiến chứng tỏ nơi này vẫn còn cách một khoảng khá xa.

Thiên ảnh ma điêu đổi hướng bay đi, một tiêu lần này của Lâm Phong là hộ thần giáp, ở lại giao chiến với đám yêu thú chỉ tốn thêm thời gian và linh lực.

- HỐNG...

Thiên ảnh ma điêu bay được một lúc thì bị mấy đầu địa cấp yêu cầm bám theo, bọn chúng vừa tiếp cận thì bị huyết mạch ảnh điêu dọa cho bỏ chạy.

Yêu cầm vừa rời đi thì một đàn yêu ngư xuất hiện, bọn chúng há miệng phun thủy tiễn về phía ảnh điêu.

- Để đó cho ta.

Phong Thanh Thanh vừa đứng lên liền bị Lâm Phong ngăn lại.

- Ăn một ném của lão tử.

Hắn bắt lấy cự giải bên cạnh ném xuống, đại hải chớp mắt lại trở nên yên tĩnh, đám yêu ngư cũng không thấy xuất hiện chắc là đã bị cự giải nuốt sạch rồi.

Lúc sau cự giải từ bên dưới đại hải nổi lên.

- Xuống đây đi cho lẹ.

- Tốt.

Lâm Phong thu lại ảnh điêu sau đó cùng băng nữ và bạo nữ nhảy lên người cự giải.

- Xuất phát.

- Ta có một kế hoạch đưa ngươi thẳng đến Vạn Cốt sơn, có dám thử không ?

- Có gì không dám.

- Vậy thì chui vào.

Cự giải sẽ mượn cớ chi viện chạy thẳng đến chỗ hải sa, để đám yêu thú nhìn thấy lão mang theo nhân tộc nhất định sẽ nghi ngờ.

- Đúng là diệu kế.

Lâm Phong vừa nghe liền đồng ý, hai nữ bên cạnh cũng không phản đối, tất cả cùng tiến vào bên trong cự giải.