Chương 314: Thượng cổ chiến trường
Cách đó vài vạn dặm có vài tu sĩ đang nghĩ chân trên hòn đảo nhỏ, một nữ tử mặt bạch y nhỏ giọng hỏi.
- Mẫn Quân sư tỷ còn bao lâu nữa thì chúng ta đến nơi ?
- Phải mất ít nhất vài ngày.
Mẫn Quân nhìn la bàn trong tay vẫn chưa bắt được tín hiệu chứng tỏ vị trí của bọn họ còn cách rất xa nơi cần đến.
- Còn lâu vậy sao.
Sở Linh bỉu môi, ánh mắt thất vọng, nàng ở bên trong thượng cổ chiến trường đã được một thời gian chỉ gặp vài tên tu sĩ cùng với một đám yêu thú, chẳng có gì thú vị.
- Nếu biết trước nơi này nhàm chán như vậy thì muội đã không đi.
- Nếu muội không đi thì sao có thể gặp lại Hàn Băng.
Hai nàng cũng nhìn về nữ tử lạnh lùng ngồi một mình gần đó, từ khi gặp nhau đến giờ hai bên chẳng nói được mấy câu.
Sở Linh nhỏ giọng nói với sư tỷ bên cạnh.
- Mẫn Quân tỷ hình như Hàn Băng tỷ đã thay đổi rất nhiều.
- Muội ấy đã không giống với lúc trước.
Mười mấy năm trước, khi Lãnh gia biết được Hàn Băng sở hữu băng linh thể hiếm có đã đưa nàng đến Băng Nguyên thánh cung để nhờ một vị cao sư dạy dỗ, lúc đó Mẫn Quân đã là đệ tử chân truyền, Sở Linh tiến cung muộn hơn Hàn Băng một năm.
Cả ba cùng là đệ tử của một vị trường lão, sau một thời gian chung sống đã trở thành tỷ muội tốt, lúc đó Hàn Băng chỉ ít nói ít cười chứ không cách người ngàn dặm như bây giờ.
Hàn Băng ngồi trên một khối tiểu thạch, ánh mắt nhìn huyết sắc đại hải vô tận, ngọc thủ nắm một cái la bàn.
Đúng lúc này có một nam tử bước tới bên cạnh nàng, giọng nói ấm áp truyền đến.
- Hàn Băng sư muội có tâm sự gì sao ?
La Tử Cường nở một nụ cười tiêu soái, là tộc nhân của La gia một trong những đại tộc lớn nhất ở Bắc Hoang, tỷ tỷ là tuyệt thế thiên kiêu, bản thân lại là chân truyền đệ tử cho nên hắn vô cùng tự tin, chỉ cần La Tử Cường hắn mở lời sẽ không có nữ tử nào dám từ chối.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, La Tử Cường đợi một lúc vẫn không thấy nữ tử đổi diện hồi âm, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
- Hàn Băng sư muội ta…
Lời còn chưa nói hết thì hắn cảm nhận một luồn hàn khí tràn tới, Lam Tử Cường lập tức lui lại.
Lãnh Hàn Băng vẫn ngồi im một chỗ lặng lẽ ngắm nhìn đại hải, mỗi lần bị làm phiền nàng sẽ dùng hàn khí đuổi đối phương đi.
La Tử Cường nhíu mày, hắn vừa bước tới thì giọng nói Mẫn Quân truyền đến.
- Tử Cường đừng làm phiền Hàn Băng.
- Ta chỉ muốn giúp đỡ sư muội.
Sở Linh vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của vị sư huynh này.
- Nếu huynh còn không biết hối cải thì muội sẽ đi tố cáo với Kinh Sương sư tỷ.
- Ta… ta đi là được chứ gì.
La Tử Cường buồn bực rời đi, Sở Linh mỉm cười đắt ý.
- Vẫn là Kinh Sương tỷ tỷ lợi hại.
Hàn Băng chợt xoay người nhìn hai nữ nhân bên cạnh.
- Kinh Sương tỷ thế nào rồi ?
- Sư tỷ càng lúc càng lợi hại, bên trong thánh cung đã gần như vô đối rồi.
Sở Linh bắt đầu mang vô số thành tích gần đây của La Kinh Sương kể ra, giọng nói tràn đầy hưng phấn.
- Hơn một năm trước có một tên thiên tài trên thiên kiêu bảng Đông Hoang đến khiêu chiến cuối cùng bị sư tỷ đánh cho không ngốc đầu lên được…
Lãnh Hàn Băng từng nghe nói về thiên kiêu bảng của Đông Hoang, những người có tên trên đó đều là tuyệt thế thiên tài, muốn đánh bại bọn họ dù là Linh Mộng cũng chưa chắc làm được.
Trong thời gian ở Băng Nguyên thánh cung nàng có quan hệ rất tốt với La Kinh Sương cho nên biết rõ đối phương lợi hại thế nào, chỉ là một ánh mắt cũng có thể làm cho nàng cảm giác không thể chạm tới.
Một nơi khác bên trong thượng cổ chiến trường vài vạn tu sĩ đang tập trung lại với nhau, số lượng không ngừng tăng lên.
Lão đầu nhìn đám tu sĩ vừa bay đến, vẻ mặt ngưng trọng.
- Sao đến giờ bọn chúng còn chưa tới ?
- Không lẽ đã xảy ra chuyện ?
Một lão đầu mỉm cười.
- Các vị đạo hữu yên tâm, có thể bọn họ đã gặp được kỳ ngộ nên đến trễ một chút.
- Hừ, còn kéo dài thời gian chỉ sợ sẽ giống như lần trước không tới được Vạn Cốt sơn.
Trước mặt bọn họ là một mảnh hải vực rộng lớn tràn đầy biến động, bên dưới hải vực là địa bàn của hải sa, số lượng lê đến hàng vạn, ở giữa vô số hải sa có một ngọn bạch sơn mờ ảo, nơi đây chính là Vạn Cốt sơn cũng là tuyệt địa duy nhất bên trong thượng cổ chiến trường.
Trong lúc hàng vạn tu sĩ đang tập hợp để tiến vào Vạn Cốt sơn thì ở một nơi cách đó rất xa có một thanh niên đang cưỡi cua lướt sóng.
- Hú hú… quá đã…
Cự giải như một cơn gió lướt qua đại hải, Lâm Phong đứng phía trên, hai tay nắm chặc hai càng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
- Lão giải sắp tới nơi chưa ?
- Vài dặm nữa là tới nơi.
- Cái gì… từ từ chậm chậm thôi… mau dừng lại…
Nơi an toàn mà lão xà nói là địa bàn của một đầu cự quy, bình thường thanh niên này chỉ ăn rồi ngủ, mỗi lần ngủ một giấc là mười mấy năm.
Dù là vậy thì nơi này vẫn rất an toàn vì đám yêu thú sẽ không dám đến đây náo loạn, nếu làm cho cự quy tỉnh giấc thì hậu quả sẽ rất thê thảm.
- Kétttttttt…
Cự giải phanh dài một đường trên đại hải rồi dừng lại.
- Tiểu tử ngươi đừng lo, lão ô quy kia sẽ không dễ tỉnh như vậy đâu, lần trước có hai đầu thiên thú ở đây đánh nhau cả buổi thì lão mới chịu tỉnh.
- Kết quả thế nào ?
- Còn thế nào nữa, đương nhiên là bị nuốt mất xác.
- Ực…
Lâm Phong đột nhiên cảm giác có một luồn hàn khí thổi qua, hắn lập tức lui lại giữ một khoảng cách an toàn với cự giải.
Lúc này cự xà cũng đuổi đến, trên lưng chở theo một cái kim đỉnh, bên trong kim đỉnh có một nữ tử đang ngủ say, vẻ mặt tái nhợt.
- Có chuyện gì sao ?
Cự giải liếc nhìn thanh niên bên cạnh.
- Hắn sợ bị lão ô quy nuốt nên không muốn đi tiếp.
- Ai nói ta sợ.
- Vậy lên đây ta chở.
- Để ta xem tình hình cái đã.
Lâm Phong kích hoạt ngân dực bay tới chỗ cự xà, hắn nhìn Phong Thanh Thanh một lúc rồi nhíu mày.
- Không ổn rồi.
Tình trạng của Phong Thanh Thanh càng lúc càng nguy hiểm, vì không thể sử dụng đan dược chữa thương nên những v·ết t·hương trên cơ thể nàng càng lúc càng nghiêm trọng.
- Lão xà xung quanh nơi này có hòn đảo nào không ?
- Có một cái ở bên phải.
- Làm phiền lão đưa ta đến đó, càng nhanh càng tốt.
Cự giải không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Lâm Phong, lão vừa nghe hắn nói liền xung phong nhận trách nhiệm.
- Tiểu tử tốc độ của ta nhanh hơn lão xà, lên đây ta chở cho.
Lâm Phong lập tức lắc đầu, với tốc độ bàn thờ của cự giải chỉ sợ nơi hắn đến không phải là tiểu đảo mà là động ô quy.