Chương 313: Thượng cổ chiến trường
Lang đầu thủy xà đang bơi thì dừng lại, Lâm Phong lấy ra một sợi dây ném vào đại hải, đây là một món địa cấp binh khí hắn tìm được bên trong U Minh bảo khố không ngờ hôm nay lại có dịp sử dụng.
- Thu…
Một đầu địa cấp thất thải cự hà bị kéo lên, vài ngày trôi qua Lâm Phong đã trục vớt được gần trăm đầu cự hà, toàn bộ đều là địa cấp ngoài ra còn có vài chục t·hi t·hể của tu sĩ.
- Xem ra tiểu tử ngươi làm ăn cũng không tệ.
- Cũng thường thôi.
Hắn vừa dứt lời thì đầu cự hà trong tay biến mất, một giọng nói tiếp tục truyền đến.
- Mùi vị không tệ, tiểu tử ngươi còn con nào không ?
Lâm Phong xoay người thì nhìn thấy cự giải không biết xuất hiện từ lức nào, hai cái càng lớn vẫn còn đang kẹp một phần cơ thể của cự hà.
- Lão tỉnh lúc nào vậy ?
- Mấy ngày rồi, không chỉ có ta mà lão xà cũng tỉnh lại rồi.
- Thật sao ?
Tam Hải cự xà mở mắt nhìn hai tên bên cạnh, giọng nói vô lực.
- Hai tên các ngươi có chịu im đi không.
Tuy hai đầu cự thú đã tỉnh lại nhưng v·ết t·hương vẫn rất nghiêm trọng cần một không gian yên tĩnh để nghĩ ngơi, cự xà nói xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hai lão yêu đã tỉnh lại thì hắn có thể rời khỏi cái nơi nguy hiểm này tìm một chỗ an toàn chữa thương cho Phong Thanh Thanh.
- Lão giải có nhìn ra được đây là chỗ nào không ?
- Đợi ta một chút.
Cự giải vừa dứt lời liền phóng xuống lục sắc đại hải, bên trên sương mù trắng xóa hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng chỉ có thể dựa vào địa hình bên dưới đại hải để xác định.
Gần một canh giờ trôi qua, đại hải truyền đến chấn động, một đầu cự hà khổng lồ nhô lên khỏi mặt nước, đôi càng to lớn hướng về phía Lâm Phong.
- Cái định mệnh.
Hắn vừa dứt lời liền thả ra thiên ảnh ma điêu sau đó mang theo thông thiên đỉnh nhảy lên, giọng của lão giải từ bên dưới truyền đến.
- Tiểu tử đứng lại.
- Lão giải đừng sợ, ta nhất định sẽ trở lại an tán lão tử tế.
Mặt dù cự giải bị trọng thương nhưng muốn chạy trốn không khó, hắn ở lại cũng chẳng giúp được gì không chừng còn liên lụy đến lão.
Thiên ảnh ma điêu vừa vỗ cánh thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử hình như đầu cự hà bên dưới đã không còn sinh mệnh.
- C·hết rồi sao ?
Lâm Phong ra lệnh cho thiên ảnh ma điêu quay đầu, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ hai đầu cự thú đang nổi lềnh bền trên mặt nước, cặp càng cự giải đang kẹp lấy một cái chân lớn của cự hà.
Sau khi kiểm tra một lúc đến khi chắc chắn thất thải cự hà đã không còn khí tức, Lâm Phong ra lệnh cho thiên ảnh ma điêu đáp xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn cự giải bên cạnh.
- Tên này là do lão giải quyết hả ?
- Đương nhiên.
- Qúa lợi hại.
Thông thường thiên thú đánh nhau chỉ có thể phân định thắng bại, muốn kết liễu đối phương là chuyện rất khó, bây giờ cự giải thân mang trọng thương muốn đánh bại cự hà đã khó chứ đừng nói đến chuyện kết liễu.
- Ý sao ở đây lại có một sợi dây ?
Đôi càng lớn của cự hà đã bị một sợi dây màu tím trói chặt, Lâm Phong tiến lại kiểm tra phát hiện sợi dây này vô cùng bền chắc nhất định một món binh khí.
- Lão giải sợi dây này cũng là của lão luôn hả ?
- Hình như là vậy.
- Từ bao giờ mà yêu thú lại biết dùng pháp bảo đánh nhau rồi ?
Cự giải kẹp lấy một cái càng lớn của cự hà bơi tới một bên thưởng thức, mặt kệ ánh mắt nghi ngờ của tên nào đó.
Lâm Phong càng nhìn càng thấy không đúng, trên người thất thải cự hà không có v·ết t·hương nào nghiêm trọng, khả năng đăng xuất do giao chiến với cự giải là rất thấp.
- Lão đầu có ý kiến gì không ?
- Không.
- Xin hỏi tiền bối có cao kiến gì không ?
Lão đầu im lặng một lúc rồi trả lời, giọng nói từ tốn.
- Nếu lão phu đoán không lầm thì đầu cự hà này là bị hỏa mạch nổ c·hết.
- Chẳng lẽ tên này chạy không kịp ?
Lâm Phong suy nghĩ một lúc thì lắc đầu, tốc độ của thiên thú rất nhanh, dù không chạy được ngàn dặm thì cũng chạy hơn trăm dặm, với khoảng cách như vậy không thể bị nổ c·hết được.
- Có khi nào tên này bị mù đường không ?
- Bớt nhảm, đầu cự hà này là bị một tên tôn giả đánh lén.
- Làm sao lão biết được ?
- Sợi dây trên thân của cự hà chính là vật chứng.
Theo suy đoán của lão đầu thì khi hỏa mạch b·ạo đ·ộng, một vị tôn giả nào đó đã dùng pháp bảo trói chắc cự hà làm cho thanh niên này tạm thời không thể di chuyển cuối cùng thì bị uy lực của v·ụ n·ổ g·iết c·hết.
Lâm Phong nhìn sợi dây màu tím trước mặt, theo lời của lão đầu thì đây là một món pháp bảo của vị tôn giả nào đó.
- Có thể trói được thiên thú chẳng lẽ là thiên cấp pháp bảo ?
- Nó đó.
- Muh ha ha ha ha…
Cổ nhân nói không sai, đại họa không c·hết tất có hậu phúc, ngồi một chỗ thì bảo vật cũng tự động chạy tới.
Tuy Lâm Phong không biết rõ lai lịch của thứ này nhưng chỉ cần là thiên cấp pháp bảo thì giá cả sẽ không dưới vạn khối thượng phẩm linh thạch, lần này không muốn phát tài cũng không được.
Lâm Phong đang đắm chìm trong hạnh phúc thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi đừng vội mừng, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, cho dù có cũng không đến lượt ngươi.
Tên tôn giả kia dám bỏ lại một món thiên cấp pháp bảo để bắt cự hà nhất định là đã có sự chuẩn bị, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại nơi này.
- Từ lúc địa mạch b·ạo đ·ộng đã trôi qua mấy ngày, có khi nào lão ta quên rồi không ?
- Hắn chưa tiến vào là vì nơi này vẫn chưa an toàn.
Sương trắng vẫn chưa tan, nhiệt khí liên tục tỏa ra chứng tỏ địa mạch vẫn chưa ổn định, nguy cơ b·ạo đ·ộng vẫn còn, trừ một tên cùng đường như Lâm Phong ra chỉ sợ trên đời không có tên ngốc nào lại chịu ở lại đây.
Nếu đúng như lão đầu suy đoán thì tên tôn giả kia chỉ ở đâu đó quanh đây, nếu hắn phá bỏ ấn ký trên sợi dây màu tím chắc chắn đối phương sẽ xong vào nơi này.
Với tình hình của hắn bây giờ hoàn toàn không thể đối chiến với tôn giả, Phong Thanh Thanh vẫn đang trọng thương lỡ như trúng phải một ít linh lực cũng đủ khiến bạo nữ rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh.
Trong lúc Lâm Phong bế tắc thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Nếu tiểu tử ngươi bỏ lại sợ dây thì sẽ không bị tên kia phát hiện.
Nếu chỉ lấy thất thải cự hà thì đối phương sẽ nghĩ cự hà không bị nổ c·hết sau đó đã chạy thoát, dù kế hoạch thất bại cũng không mất thứ gì.
Nhưng nếu hắn hốt hết thì đối phương không chỉ không bắt được gà mà còn mất cả thóc nhất định sẽ truy cùng đuổi tận, vạn dặm hải vực xung quanh chắc chỉ còn lại Lâm Phong, khả năng bị tóm được là rất cao.
Ánh mắt hắn nhìn bạo nữ nằm bên cạnh, vẻ mặt bất lực, nhân phẩm vừa chớm nở đã tàn.
- Ngươi vì ta mà trọng thương, ta vì ngươi mà mất một kiện thiên cấp bảo vật, chúng ta xem như không ai nợ ai.
- Đây chính là thiên cấp pháp bảo, tiểu tử ngươi bỏ được sao ?
- Lấy vật của người khác không phải đạo quân tử.
Dứt lời hắn liền ném sợi dây vào đại hải sau đó cưỡi lang đầu thủy xà rời đi, bây giờ hai đầu cự thú đã hồi phục được vài phần nên Lâm Phong quyết định sẽ rời khỏi cái nơi nguy hiểm này để tìm một nơi an toàn trị thương cho bạo nữ.
- Lão xà gần đây có chỗ nào an toàn không ?
- Bản tọa biết một nơi khá tốt, thẳng tiến.