Chương 312: Thượng cổ chiến trường
Ở một nơi như thượng cổ chiến trường mà không có linh lực hộ thể thì sớm muộn cũng trở thành mồi cho đám yêu thú, với tình hình bây giờ thì một đầu hoàng thú cũng đủ sức làm thịt hắn.
- Tiểu tử ngươi yên tâm đi, ngàn dặm nơi này chắc là đã không còn yêu thú.
- Cũng đúng, nổ lớn như vậy cơ mà.
Đám yêu thú ở gần chắc đã đăng xuất hết rồi, đám yêu thú ở xa nghe tin cũng không dám chạy tới, lỡ như nổ thêm lần nữa thì tiêu cả đám.
Nghĩ đến đây vẻ mặt vừa khôi phục chút huyết sắc của hắn lại tái xanh.
- Lão đầu có khi nào nổ thêm lần nữa không ?
- Chuyện này phải xem vào nhân phẩm của tiểu tử ngươi.
Địa mạch bên dưới đại hải kéo dài hơn mấy trăm dặm có nổ vài lần cũng không thành vấn đề, tuy nguy hiểm vẫn còn nhưng với tình hình trước mắt thì đây lại là nơi thích hợp nhất với Lâm Phong.
- Người hiền sẽ gặp lành, thiện tai.
Sau khi cầu nguyện một lúc ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên người Phong Thanh Thanh, theo lời của lão đầu thì linh hồn và cơ thể của bạo nữ bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, nếu như trong vòng một tháng không thể tỉnh lại thì xác định.
Trong người Lâm Phong vẫn còn vài viên hồn dược nhưng ý thức của bạo nữ đã mất không thể luyện hóa dược tính.
- Lão đầu ta vừa nghĩ ra một ý tưởng, lão nghe coi có được không ?
- Nói.
- Ta sẽ truyền linh lực vào cơ thể giúp bạo nữ luyện hóa linh dược.
- Cách này rất nguy hiểm.
Thứ tổn thương nghiêm trọng nhất là linh hồn không phải thể xác, dù là khí linh bát học đa tài như lão đầu cũng không hiểu rõ về linh hồn.
- Đợi thêm một thời gian xem tình hình thế nào rồi tính.
- Cũng được.
Tuy bình thường Lâm Phong không có thiện cảm với bạo nữ nhưng lần này người ta vì cứu hắn nên mới ra nông nỗi này, dù thế nào đi nữa thì hắn nhất định cũng phải cứu được nàng.
Lâm Phong lấy ra hai viên thiên cấp đan dược bỏ vào miệng hai đầu cự thú bên cạnh, những gì hắn có thể làm đều đã làm chuyện còn lại phải xem vào nhân phẩm.
- Nếu ngày thường các ngươi học theo ta ăn ở cho tốt vào thì đâu đến nông nổi này.
- Tình hình của tiểu tử ngươi vẫn còn nguy hiểm, tiếp tục tạo khẩu nghiệp thì lão phu cũng hết cách.
- Không biết đầu kiếm ngư đó sao rồi…
Trong lúc hàng chục vạn tu sĩ đang tìm kiếm cơ duyên bên trong thượng cổ chiến trường thì Nam Hoang lại rơi vào hiểm cảnh.
Vài ngày trước Ma giáo bắt đầu tiến công ngũ đại thánh cung, lần này không chỉ có yêu thú mà cường giả Ma giáo cũng tham chiến, chỉ trong một thời gian ngắn đã có vài chục tiểu thành trì ở Nam Hoang thất thủ.
Sau khi liên tục giao chiến với Ma giáo thì ngũ đại thánh cung dần rơi vào thế hạ phong, cuối cùng phải rút toàn bộ nhân lực về đại thành trì cố thủ.
Nguyên nhân dẫn đến thánh cung thất thủ là vì một phần cường giả và đệ tử vẫn ở bên trong thượng cổ chiến trường, trước tiên sẽ tiến thành phòng ngự đến khi nhân lực đầy đủ sẽ phản công.
Bên ngoài phong linh của Tinh Vân thành, một đám tôn giả, vương giả và gần vạn linh giả đang giao chiến kịch liệt, cách đó không xa là một cái thông đạo xuyên qua phong linh.
Nhiệm vụ của Ma giáo là phải giữ vững thông đạo để đám yêu thú tràn vào bên trong thành còn thánh cung thì phải phá hủy thông đạo trước khi đám yêu thú xuất hiện.
- Rống…
- Hú…
- Ngáo…
Tiếng gầm thét từ xa truyền đến, đại địa liên tục chấn động, vô số yêu thú đang chạy về phía chiến trường.
- Rút.
Một vị trưởng lão thánh cung ra hiệu rút lui, bọn họ phải lập tức trở lại thủ thành nếu không sẽ thiếu nhân lực đối phó đám yêu thú.
Đám người Ma giáo cũng không truy đuổi, bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ thông đạo những chuyện còn lại sẽ giao cho bọn yêu thú thực hiện.
Từ khi U Minh thánh cung gia nhập Ma giáo thì thời gian triệu tập yêu thú giảm xuống rất nhiều, mỗi lần phong linh mở ra thì U Minh cổ xà sẽ cầm đầu đám yêu thú tiến vào.
Bên trong một căn phòng nhỏ, Lãnh Phi Dao ngồi trên gường, tay nàng cầm một quyển đan thư, vừa xem được một lúc thì ném đi.
- Chán c·hết đi được.
Thời gian rần đây Ma giáo liên tục t·ấn c·ông, để đảm bảo an toàn thánh cung đã ra lệnh phong môn, các đại tộc lần lượt triệu tập tộc nhân trở về, Phi Dao cũng bị cấm cửa.
Bị giam bên trong thánh cung một thời gian, Phi Dao đã sắp không chịu nỗi, bây giờ nàng lại thấy nhớ đến tên sư đệ kia, có hắn ở đây chắc chắn sẽ không nhàm chán.
- Không biết khi nào tiểu Phong tử trở về.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiến gõ cửa, Lãnh Phi Dao lập tức chạy ra.
- Huân Vũ tỷ tỷ, có phải tỷ đến dẫn muội đi dạo không, chúng ta mau đi thôi.
Liễu Huân Vũ khẽ lắc đầu.
- Ta đến để từ biệt.
- Tỷ phải đi rồi sao ?
- Ta phải trở về gia tộc.
Mười mấy ngày trước Liễu gia bất giờ đến Cửu Huyền, nghe nói là bọn họ đang thăm dò một cái di tích nào đó nên thuận đường ghé chơi.
Phi Dao chạy tới ôm lấy cánh tay của Huân Vũ, đôi mắt to tròn tràn đầy lo lắng.
- Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, hay là đợi một thời gian nữa tỷ hãy đi.
Mấy hôm nay chỉ có Huân Vũ đến nơi đây bầu bạn với nàng, nếu chỉ còn mình Phi Dao ở lại vậy thì thê thảm rồi.
- Trường Hà gặp nguy, ta không thể không về.
Huân Vũ lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho Phi Dao.
- Đợi khi Lâm Phong trở về làm phiền muội giúp ta đưa thứ này cho hắn.
- Vậy còn cái túi còn lại thì sao ?
- Là quà ta tặng cho muội.
- Huân Vũ tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lãnh Phi Dao dùng thần thức kiểm tra hai cái túi trữ vật trên tay, vẻ mặt hưng phấn, miệng cười tươi như hoa.
Túi của Lâm Phong chỉ có một cái hộp ngọc còn của nàng thì có đến mười mấy bộ nữ y lộng lẫy.
Huân Vũ nói thêm vài câu thì rời đi, nếu không vì chuyện của Ma giáo có lẽ nàng sẽ ở lại Cửu Huyền chờ hắn.
Trong lúc Nam Hoang rơi vào tình thế đại loạn thì bên trong thượng cổ chiến trường có một thanh niên đang tích cực thu dọn chiến trường.
Lang đầu thủy xà chầm chậm bơi về phía trước, trên thân là một cái hoàng kim đại đỉnh, bên trong đỉnh có một thanh niên đang cầm tấm kính chiếu xung quanh.
- Bên trái.
Khi v·ụ n·ổ xảy ra đám tôn giả và vương giả đều nhanh chân chạy thoát nhưng đám địa cấp yêu thú và linh giả thì phải xem vào nhân phẩm.
Tuy lúc kiếm ngư xuất hiện thì đám linh giả đã bị đuổi đi nhưng vẫn còn vài tên giống như Lâm Phong ẩn nấp chờ thời.
- Không phải ai cũng biết thời thế như lão tử.
- Không có lão phu giúp thì tiểu tử ngươi có thể sống tới giờ sao ?
- Vẫn là tiền bối lợi hại.