Chương 310: Thượng cổ chiến trường
Thêm một lão đầu xuất hiện, đại thủ giơ ra, hư ảnh cự chưởng to lớn đánh về phía trước, yêu lực lập tức b·ị đ·ánh tan.
- RỐNG…
Tiếng thét kinh thiên từ xa truyền đến chỉ thấy một bóng đen từ trong đại hải phóng lên che phủ một gốc trời, bóng đen lại rơi vào đại hải tạo ra những cơn sóng lớn cao tới trăm trượng đánh về phía tu sĩ.
- Phá…
Hai đạo bạch quang bay tới đánh tan từng cơn sóng dữ, bạch quang tan biến, đại hải lại trở về như lúc đầu, dù có gần vạn tu sĩ nơi đây nhưng không gian lại tĩnh lặng không một tiếng động.
Một lão đầu đột nhiên hét lớn.
- Mau rời khỏi thủy vực…
Hàng ngàn tu sĩ cùng lúc bay lên ngay cả thất thải cự hà cũng rời khỏi thủy vực, đám cự hà vừa nhô lên liền bỏ chạy tán loạn.
Đại địa bên dưới thủy vực khẽ chấn động, từng vết nứt liên tục xuất hiện, đột nhiên một đầu kiếm ngư từ trong vết nứt chui ra.
Thanh niên này vừa xuất hiện liền điên cuồn t·ấn c·ông tu sĩ, dù là già trẻ trai gái đều không buôn tha, ngay cả đám cự hà cũng g·ặp n·ạn.
Đám lão đầu đã sớm thoát khỏi thủy vực nhưng số linh giả vẫn chưa thoát khỏi phạm vi công kích của kiếm ngư, bây giờ bọn họ rời đi thì ít nhất một nữa số tu sĩ tham gia hái linh dược sẽ bị yêu ngư đồ sát.
- Các vị đạo hữu mau cùng lão phu tiêu diệt yêu nghiệt.
- Người không phận sự mau rời đi.
Đám linh giả nghe lão đầu nói lập tức bỏ chạy, bọn chúng vừa lấy ra pháp chỉ kích hoạt thì nhìn thấy một đám cự hà bơi ngang qua.
- Không lẽ mấy tên này hiểu tiếng người?
- Mau đuổi theo.
Không thể hái được linh dược thì bắt vài đầu cự hà cũng không tệ, vì để chờ đợi thời cơ hái thủy hỏa song linh thảo mà đám tu sĩ đã ngồi chơi xơi nước suốt mấy ngày sao có thể tay không rời đi.
Cách đó vài dặm, Lâm Phong từ dưới đáy đại hải bò lên, thương tích đầy mình, linh lực hỗn loạn, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
- Lão đầu còn sống không?
- Chỉ là một đầu tiểu yêu thì có thể làm gì lão phu.
- Tình hình thế nào rồi?
- Căng đét.
Sau khi kích hoạt pháp chỉ, Lâm Phong lập tức thu hết đồng bọn vào bên trong thông thiên đỉnh, dù có thiên chỉ và thiên đỉnh bảo hộ nhưng hắn vẫn cảm giác không chịu nổi, một đòn của kiếm ngư thật sự quá bá đạo.
Trong số đám người và yêu ở đây thì tình hình của lão đầu là ổn nhất, tiếp đến là thiên ảnh ma điêu, Lâm Phong và cuối cùng cự xà và cự giải.
Thương thế hai thanh niên này vô cùng nghiêm trọng nhưng bây giờ không phải là lúc dưỡng thương, trước tiên phải tìm một chỗ an toàn để lánh nạn.
Lâm Phong cảm giác được linh lực khôi phục được một ít liền kích hoạt ngân dực lướt đi, vừa bay được một lúc thì một đạo khí tức ập đến, hắn lập tức lấy ra thông thiên đỉnh.
- Hộ…
- Keng…
Kim đỉnh vừa xuất hiện liền b·ị đ·ánh bay đi mấy chục trượng đến khi đâm vào một vách đá ngầm thì dừng lại, Lâm Phong từ trong đỉnh chui ra, hai mắt lấp lánh ánh sao.
- Tội nghiệp thằng nhỏ.
Lão đầu thở dài, chuyện lần này là do Lâm Phong tự gây nghiệt, nếu hắn không đánh lén kiếm ngư thì đâu ra nông nổi này.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến làm cho Lâm Phong mừng rơi nước mắt.
- Dâm tặc?
Pháp chỉ phòng ngự của Lâm Phong được mô phỏng theo Trấn Thiên chung, Phong Thanh Thanh là đệ tử Cửu Huyền thánh cung tất nhiên sẽ nhận ra, tuy hoàng kim cự chung chỉ thoáng hiện ra nhưng vẫn không qua được ánh mắt của nàng.
Phong Thanh Thanh lướt tới bên cạnh, ánh mắt quan sát thanh niên đối diện, vừa nhìn đã biết tình hình của dâm tặc vô cùng nghiêm trọng, không chỉ b·ị t·hương bên ngoài mà linh lực bên trong cơ thể cũng vô cùng hỗn loạn.
Lâm Phong không ngờ lại gặp được người quen ở nơi đại hải rộng lớn, đúng là trời cao có mắt.
- Phong chấp sự đã lâu không gặp.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Chuyện dài lắm để từ từ ta kể cho nghe, trước tiên làm phiền chấp sự tìm giúp ta một nơi trị thương.
Hai người vừa rời đi thì một đạo kim quang xuất hiện trước mặt, Nguyên Đông nhìn Phong Thanh Thanh đang ôm lấy một tên nam tử, ánh mắt lóe lên sát khí.
- Hắn là ai?
- Không liên quan đến ngươi, tránh ra.
- Hình như tình hình của hắn không ổn, có cần ta giúp một tay không?
Lâm Phong nhìn thanh niên đối diện đang bước tới gần, một cảm giác nguy hiểm ập đến làm cho hắn ngu người.
- Hình như ta đâu có thù với tên này thì phải?
- Lão phu đoán tên tiểu tử đó đã kết nha đầu bên cạnh ngươi, bây giờ hắn xem ngươi như là tình địch cần phải diệt gấp.
- Đậu xanh.
Bây giờ Lâm Phong đang trong trạng thái kiệt sức không phải là đối thủ của thanh niên đối diện, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một diệu kế, ánh mắt mở mịt nhìn bạo nữ.
- Tỷ tỷ tên này là ai vậy?
Phong Thanh Thanh vừa nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của dâm tặc liền hiểu ý phối hợp.
- Là một tên phiền phức.
Lâm Phong dựa vào người bạo nữ, một cảm giác đàn hồi mềm mịn truyền đến cùng với hương thơm mê người, đã giả thì phải làm cho giống một chút chứ thật lòng hắn chưa từng nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của nàng.
Ánh mắt hắn nhìn thanh niên đối diện.
- Ta nói cho ngươi biết tỷ tỷ của ta rất lợi hại, tốt nhất là ngươi đừng chọc vào.
- Ngươi là đệ đệ của nàng ?
- Tất nhiên, ngoài ta ra thì chưa có nam nhân nào có thể chạm vào người tỷ tỷ.
Với tính cách bất đồng của bạo nữ thì đừng nói là nam nhân cho dù là nữ tử cũng đừng hòng chạm vào người nàng, tuy chỉ gặp nhau vài lần nhưng Nguyên Đông vẫn nhận ra điều này.
Y phục của hai người cũng có ký hiệu giống nhau không chừng tên này thật sự là đệ đệ của nàng, nghĩ đến đây sát khí trong ánh mắt ít đi vài phần.
Phong Thanh Thanh cảm giác khí tức trên người của đối phương đã giảm xuống, nàng lập tức ôm Lâm Phong lướt đi, Nguyên Đông không ngăn cản mà chỉ đuổi theo phía sau.
Trong lúc tìm một chỗ an toàn để nghĩ ngơi Lâm Phong từ chỗ lão đầu biết được thanh niên đang theo đuổi bạo nữ có thể là tên đã đánh ngang tay với đệ nhất thiên tài chiến đạo Nam Hoang, Lưu Hoa Vân.
- Đúng là đen không chịu nổi.
Vừa tránh khỏi một đầu thiên thú lại gặp phải một tên thiên tài, tiếp tục như thế này chỉ sợ hắn sẽ tráng niên mất sớm.
Phong Thanh Thanh mang theo Lâm Phong đến một nơi gần đó rồi dừng lại, nàng thả ra một còn lang đầu thủy xà rồi đặt hắn lên.
- Ngươi ở đây nghĩ ngơi, ta đi giúp bọn chúng.
- Đợi đã.
- Chuyện gì ?
Lâm Phong hình tên nam tử mặt nguyên cây vàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt lo lắng.
- Bây giờ đệ không thể sử dụng linh lực lỡ như bị yêu thú t·ấn c·ông thì sao ?
- Ngươi yên tâm, xung quanh nơi này đã không còn yêu thú.
- Chẳng phải còn một con sao ?
Ánh mắt hắn nhìn thanh niên gần đó nhưng đại thủ lại chỉ vào lang đầu thủy xà.
- Lỡ như tên này tạo phản thì sao ?
- Hừ.
Phong Thanh Thanh đương nhiên biết dâm tặc đang ám chỉ Nguyên Đông, nàng do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết định ở lại bảo vệ cho hắn.