Thiên La

Chương 306: Thượng cổ chiến trường.




Chương 306: Thượng cổ chiến trường.

Chương 306: Thượng cổ chiến trường.

Xung quanh tiểu đảo có vô số hang động lớn nhỏ, nơi đây là chỗ ở của một đàn thất thải cự hà, ngoại trừ mười mấy con đầu đàn đạt đến thiên cấp thì còn có hơn vài vạn đầu yêu hà đạt đến địa cấp.

Nếu là bình thường đánh một trận thì đám cự hà này không phải là đối thủ của tu sĩ nhưng thủy hỏa song linh thảo nằm sâu bên dưới đại hải, muốn hái linh dược thì phải xuống nước.

Một khi tu sĩ xuống nước thực lực sẽ suy giảm, thủy chiến lại là sở trường của thất thải cự hà dù nhân tộc chiếm ưu thế về chất lượng và số lượng nhưng chưa chắc đã chiến thắng.

Bên trong khu vực ngũ đại thánh cung, Linh Mộng cưỡi lang đầu thủy xà, ánh mắt nhìn hai đạo hào quang phía trước, vẻ mặt không chút lo lắng.

- Để xem lần này ngươi chạy đi đâu.

Theo đúng chu kỳ thì ba ngày nữa sẽ là thời điểm nhị quang hợp nhất, lúc đó Lâm Phong không xuất hiện tức là hắn đã thất hứa, đợi khi trở về nàng sẽ có cớ t·rừng t·rị tên khốn đó, nghĩ đến đây đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên.

- Lão đầu sao đột nhiên ta lại có cảm giác bất an.

Lúc này Lâm Phong đang cách hang động của chương ngư vài chục dặm, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh, theo kế hoạch thì hắn sẽ ở đây đợi lão kiếm ngư, hai tên còn lại thì chạy tới khiêu chiến với chương ngư.

- Có phải tiểu tử ngươi lại giấu lão phu làm chuyện thương thiên hại lý gì không?

- Quân tử không làm chuyện mờ ám, lão cũng biết tính ta mà.

Lâm Phong vừa dứt lời thì một cái bóng đen to lớn xuất hiện trước mặt hắn sau đó là uy áp khủng bố của thiên thú truyền đến, hắn lập tức lấy ra ma trận kích hoạt.

Bên ngoài hang động của chương ngư, ba đầu yêu thú đang hỗn chiến kịch liệt, cự xà bị xúc tua quấn chặt, cự giải bơi tới dùng đôi càng lớn kẹp vào đối thủ.

- HỐNG…

Chương ngư thu lại xúc tua, nó há miệng phun ra một luồn hắc thủy làm cho một vùng đại hải đổi màu.

- Cái gì tối thui vậy nè?



Lâm Phong vừa sử dụng ma trận thì cảnh vật xung quanh hoàn toàn biến mất chỉ còn lại một không gian đen tối, nếu hắn nhớ không lầm thì thượng cổ chiến trường hình như không có hắc sắc hào quang.

Trong lúc hắn còn đang mờ hồ thì giọng nói của cự xà truyền đến.

- Lão kiếm ngư đến chưa?

- Đến rồi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?

- Là hắc dịch của chương ngư.

Cự xà vừa dứt lời thì cơ thể bị một xúc tua quấn chặt, bên trong hắc thủy khí tức và tầm nhìn không thể sử dụng nhưng chương ngư có thể dựa vào vô số xúc tua để xác định vị trí của đối thủ.

Tình hình cự giải cũng không khá hơn bao nhiêu, lão bị mấy chục cái xúc tua quấn tới gần như không thể cử động.

Giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử mau bay lên.

Ngân dực sau lưng Lâm Phong rực sáng, hắn như một tia chớp phóng khỏi đại hải, ngay lập tức một thanh âm khủng kh·iếp từ xa truyền đến.

- RỐNG…

Một thanh cự kiếm dài hơn ngàn trượng từ bên dưới đại hải nhô lên, thủy vực b·ạo đ·ộng, thiên địa biến sắc, cự kiếm ngã về phía Lâm Phong, một đạo yêu lực kinh thiên chém xuống.

- ẦM…

Lâm Phong cách đại hải mấy ngàn trượng vẫn bị yêu lực hùng mạnh của kiếm ngư dọa cho xanh mặt,máu huyết toàn thân ngưng động, từ chỗ của hắn có thể nhìn thấy rõ một đòn vừa rồi đã cắt đứt mấy chục cái xúc tua của chương ngư, hắc hải dần biến thành huyết hải, vạn dặm thủy vực chút nữa đã bị chẻ đổi.

Kiếm ngư xong thẳng chiến trường, một đám thiên thú lao vào hỗn chiến làm cho mấy ngàn dặm đại hải dậy sống tạo nên một khung cảnh kinh thiên động địa.



- Lão đầu tình hình thế nào rồi?

- Không biết.

Theo như kế hoạch ban đầu thì Lâm Phong sẽ dẫn kiếm ngư đến chỗ chương ngư để hai tên này giao chiến còn hắn sẽ đứng một bên làm ngư ông đắc lợi, chỉ còn một bước cuối cùng là đại công cáo thành, không ngờ lại sinh biến.

Từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn không quan sát được trận hỗn chiến bên dưới đại hải, với tu vi của Lâm Phong nếu mạo hiểm phóng xuống nhất định là một đi không trở lại.

Đúng lúc hắn không biết làm sao thì nhìn thấy một đầu cự xà xuất hiện, toàn thân tràn đầy thương tích nhìn qua vô cùng thê thảm.

Cự xà đảo mắt tìm xung quanh cuối cùng dừng lại ở chỗ Lâm Phong.

- Đi.

- Còn lão giải thì sao?

Lâm Phong vừa dứt lời thì đại hải truyền đến chấn động, một đầu cự giải từ trong thủy vực phóng ra, tình hình còn thê thảm hơn cả cự xà, hai cái càng lớn vẫn kẹp chặc mấy cái xúc tua của chương ngư nhưng tám cẳng chỉ còn hơn một nữa.

- Các ngươi còn đứng đó làm gì, chạy mau.

Lâm Phong nhảy lên thân Tam Hải cự xà, cả đám lập tức rời đi, thực lực của kiếm ngư đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn, đợi khi kiếm ngư đánh bại chương ngư có muốn chạy cũng không kịp.

Một canh giờ trôi qua, tử sắc đại hải dần lắng xuống, hắc thủy cũng tan biến chỉ còn lại một đầu kiếm ngư cùng với vô số xúc tua nằm xung quanh.

Trận chiến kết thúc, chương ngư bại trận bỏ trốn, kiếm ngư chầm chậm bơi về phía hang động gần đó, bắt đầu từ hôm nay ngàn dặm hải vực nơi đây sẽ chính thức đổi chủ.

Cách đó mấy trăm dặm, đám người Lâm Phong đang bỏ chạy thục mạng, đột nhiên cự giải dừng lại.

Cự xà nhìn bộ dáng thê thảm của huynh đệ liền hỏi.

- Ngươi còn chạy được không?

- Ta không sao.



Hai mắt cự giả dừng lại trên người Lâm Phong.

- Tiểu tử ngươi còn đan dược không?

- Ta mới cho lão hai viên còn gì?

- Ta nuốt hết rồi.

- Lão tưởng đan dược của ta là kẹo sao, mấy viên đan dược này là ta phải dùng mạng đổi lấy đó.

Lâm Phong trừng mắt nhìn cự giải, thiên cấp đan dược đều có giá trị liên thành, mỗi lần lão mở miệng là đòi mấy viên chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn.

- Lão phu đã đưa cho tiểu tử ngươi mấy chi chương ngư còn chưa đủ sao ?

- Mấy thứ ghê tởm đó sao có thể so với đan dược của ta.

- Nguyên con thì sao ?

- Đừng nói là lão muốn dùng địa cấp chương ngư đổi lấy thiên cấp đan dược của ta đó, không có cửa đâu.

Ánh mắt cự giải lóe lên, đã đến lúc lão giải quyết ân oán với chương ngư.

- Tiểu tử ngươi mau lấy la bàn vĩnh cửu ra nhìn thử xem.

Lâm Phong lấy ra mấy cái la bàn xem thử, ánh mắt vừa lướt qua sắc mặt liền đại biến.

- C·hết rồi.

- Cái gì, chương ngư c·hết rồi sao ?

- Không phải, là ta.

La bàn Linh Mộng đưa hắn không biết đã mất tín hiệu từ bao giờ, nếu hắn không kịp chạy tới chỗ thủy hỏa song linh thảo trước khi thượng cổ chiến trường đóng lại thì yêu nữ nhất định sẽ lấy mạng hắn.