Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 305: Thượng cổ chiến trường.




Chương 305: Thượng cổ chiến trường.

Lâm Phong nhặt lấy trường kiếm lên quan sát, đại thủ vừa chạm vào liền cảm giác được hỏa khí ấm áp từ thanh kiếm truyền đến, hắn thử truyền một ít linh lực vào bên trong, trường kiếm đột nhiên rực cháy.

- Ui…

Hỏa ảnh từ thân kiếm thiêu đốt da thịt Lâm Phong, dù hắn có vận linh lực phòng ngự cũng vô dụng chỉ có thể ném thanh kiếm đi.

Giọng nói chán nản của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi không chơi dạy sẽ c·hết sao ?

- Ta chỉ muốn thử kiếm một chút, ai biết được…

- Thanh kiếm này là thiên cấp trung phẩm binh khí, không phải thứ tiểu tử ngươi có thể sờ mó.

- Nà ní ?

Lâm Phong nghe lão đầu nói liền chạy tới nhặt lấy thanh trường kiếm, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Thứ này thật sự là thiên cấp trung phẩm binh khí ?

- Không sai.

- Hèn gì vừa nhìn đã thấy bất phàm.

Toàn thân trường kiếm chỉ có một màu đỏ thẳm, lưỡi kiếm không quá sắc, thân kiếm khắc đầy hoa văn không biết dùng để làm gì, thật lòng mà nói thì bề ngoài của thứ này còn không bằng huyết đao của hắn.

- Lão đầu mấy cái hoa văn này là gì vậy ?

- Trận văn dùng để phong ấn binh khí.

- Trận văn phong ấn ?

Thông thường binh khí được tạo ra để giúp tu sĩ gia tăng lực chiến, không biết tên ngốc nào lại đi phong ấn thanh kiếm này.

- Như vậy có ảnh hưởng đến chất lượng thanh kiếm này không ?



- Thanh kiếm này được luyện chế từ một loại hỏa thạch ẩn chứa hỏa khí hùng mạnh, không dùng trận văn phong ấn có thể sẽ tổn thương đến chủ nhân.

- Thì ra là vậy.

Trong lúc Lâm Phong say mê ngắm bảo kiếm thì một cảm giác nguy hiểm ập đến, hắn lập tức dùng thiên lý tùy hành tránh đi.

Nơi hắn đứng có một hắc ảnh vừa lướt qua, hắc ảnh t·ấn c·ông bất thành liền đổi hướng tiếp tục phóng về phía hắn.

- Ăn một đao của lão tử.

Lâm Phong cầm cốt đao chém tới, hai bên vừa v·a c·hạm liền lui lại, lúc này là có thêm mấy chục cái hắc ảnh từ bên ngoài tiến vào.

Lâm Phong kích hoạt một tờ pháp chỉ, hỏa ảnh rực sáng, cuối cùng cũng thấy được thứ đã đánh lén hắn.

- Đám kiếm ngư này ở đâu chui ra vậy ?

- Có thể là hậu duệ của đầu kiếm ngư kia.

Trước mặt Lâm Phong có đến mấy chục đầu kiếm ngư, toàn bộ đều là địa cấp yêu thú, hắn không ngán mấy thanh niên này nhưng bây giờ không phải là lúc đánh nhau.

- Ăn một đao của lão tử.

Hoàng kim đại đao rực sáng chém tới, đám kiếm ngư lập tức né tránh, kim đao chém thẳng vào vách động.

- ẦM… ẦM…

Hang động rung lên, từng khối cự thạch không ngừng rơi xuống.

- Tạm biệt mấy đứa.

Lâm Phong dứt lời liền kích hoạt ma trận, hắn vừa rời khỏi hang động lập tức lướt đi, đám kiếm ngư bị cự thạch ngăn cản nên không thể truy đuổi đợi khi bọn chúng ra khỏi hang thì đối phương đã chạy mất.

Cách đó mấy trăm dặm, một đầu kiếm ngư đang điên cuồng đuổi theo hai đầu yêu thú.

- RỐNG…

Kiếm ngư rống lớn một tiếng, cái mũi dài như một thanh trường kiếm tích tụ yêu lực hùng mạnh bắn về phía hai đầu yêu thú phía trước.



- ẦM…

Cự xà và cự giải cùng lúc tách ra, kình lực lướt qua bọn chúng bắn vào đại địa tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy.

- Hai tên tiểu tử các ngươi dám chạy tới chỗ bản tọa kiếm chuyện, chán sống rồi sao ?

- Một mình lão độc chiếm vạn dặm hải vực không sợ bị nghẹn c·hết sao, không bằng chia cho bọn ta một nữa.

- Chỉ với thực lực của hai tên tiểu yêu cũng muốn tranh giành địa bàn với bản tọa ?

- Vậy là lão không xem anh em bọn ta ra gì rồi.

Cự giải giơ cao đôi càng lớn, vẻ mặt khiêu kích.

- Nói cho lão biết đại ca bọn ta không phải dạng vừa đâu, chỉ cần một chiêu cũng bóp c·hết lão.

- Chẳng lẽ hai tên tiểu yêu các ngươi đã đi theo tên ma đầu kia rồi ?

- Bọn ta đâu có ngốc như vậy.

Cự xà nghe lão nói đến hai chữ ma đầu, ánh mắt lóe lên chút kiên kị, bên trong đại hải có một số tồn tại khiến cho toàn bộ yêu thú nơi này không dám làm loạn.

- Đại ca bọn ta là chương ngư, chính là tên đã đánh bại lão lúc trước.

- Thì ra là tên đó, đợi đã hắn đánh bại bản tọa lúc nào ?

- Lão đừng giải ngơ nữa, chuyện này huynh đệ bọn ta biết hết rồi.

Thật ra lúc đó chương ngư bị kiếm ngư đánh bại, nghe đâu còn b·ị c·hém bay mấy cái xúc tua nhưng Lâm Phong nói phải đổi trắng thay đen mới kích thích được máu chiến của kiếm ngư.

Đúng lúc này một đạo huyết quang bắn thẳng lên trời sau đó nổ tung thành một đóa huyết hoa, cự xà và cự giải lén liếc nhìn nhau.

- Lão kiếm hình như trong động của lão có vài tên tiểu yêu đúng không ?



- Thì sao ?

- Bây giờ lão trở về không chừng còn kịp cứu bọn chúng.

Kiếm ngư liếc nhìn về một phía của đại hải, nơi đó đang dậy sóng, yêu nhãn tràn đầy phẫn nộ.

- Nếu hậu duệ của bản tọa có chuyện gì thì bản tọa sẽ lấy mạng các ngươi.

Kiếm ngư dứt lời liền hướng về hang động bơi đi, cự xà và cự giải chỉ nhìn mà không đuổi, bọn chúng còn phải đợi tên tiểu tử nhân tộc trở về để tiến hành bước tiếp theo.

Hai giờ trôi qua, một đạo hắc ảnh đang lướt đi thì dừng lại sau đó đổi hướng phóng vào đại hải.

Bên dưới đại hải hai đầu yêu thú đang nằm nghĩ thì nhìn thấy một đạo hắc ảnh xuất hiện, giọng nói cự xà truyền đến.

- Tiểu tử ngươi đi đâu mà lâu vậy ?

- Ta vừa bước vào hang động thì gặp phải một đám kiếm ngư, đám tiểu yêu này cũng không tệ nên ta ở lại chơi với bọn chúng một lúc.

- Bọn chúng chính là hậu duệ của lão kiếm ngư, có bắt được tên nào không ?

Cự giải bên cạnh xen vào.

- Đám kiếm ngư đó đều là địa yêu, thực lực mỗi tên không thua gì tiểu tử này, chạy được là ngon rồi.

- Chỉ là một đám địa yêu mà thôi, nếu không phải có đại sự cần làm thì ta đã giải quyết bọn chúng.

Lâm Phong lấy ra mấy gốc linh dược cầm trên tay, bên trên linh dược vẫn còn yêu khí của kiếm ngư, chỉ cần mang mấy thứ này bỏ vào hang của chương ngư vậy là đại công cáo thành.

Bên ngoài một hang động đổ nát, một đàn kiếm ngư đang không ngừng tìm kiếm xung quanh, đám kiếm ngư đột nhiên dừng lại sau đó bơi về phía cửa hang.

Bọn chúng vừa tập hợp đầy đủ thì lão kiếm ngư xuất hiện, nhìn hang động đổ nát, yêu nhãn tràn đầy phẫn nộ.

- RỐNG…

Cách đó hàng vạn dặm, vài ngàn tu sĩ đang tập trung xung quanh một hòn đảo nhỏ, trong đám người này có không ít tôn giả và vương giả.

Nổi bậc trong số tu sĩ có mặt phải kể đến cường giả ngũ đại thánh cung nhưng bọn họ chỉ chiếm một gốc bên ngoài hòn đảo vì những thế lực còn lại hoàn toàn không thua kém.

Bên trên tiểu đảo có hai đạo hào quang một hồng một lam đang không ngừng luân chuyển, cách vài ngày hai đạo hào quang này sẽ hợp nhất một lần.

Khi nhị quang hợp nhất chính là thời điểm tốt nhất để hái thủy hỏa song linh thảo nếu hái không đúng lúc thì dược lực sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.

Mỗi lần hào quang hợp nhất chỉ kéo dài trong một canh giờ, tu sĩ chỉ có đúng chừng ấy thời gian để hái linh dược nhưng đây không phảo là vấn đề lớn nhất.