Chương 302: Thượng cổ chiến trường.
Cửa hang cao gần ngàn trượng, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu u ám giống như miệng của một đầu thủy quái đang mở rộng, bên trong là một thông đạo dài đến mấy dặm, phía cuối có một không gian rộng lớn.
- Lão đào hang sâu như vậy làm gì, lỡ nó sụp xuống thì sao chạy kịp ?
- Nơi này lúc trước là của một tên yêu quy, bản tọa thấy vừa ý nên đoạt lấy.
- Quân tử không lấy vật của người khác, lão làm như vậy là không đúng.
Lâm Phong vừa dứt lời thì nhìn thấy ở trong gốc của thông đạo có một ngọn tiểu sơn chỉ cao vài trượng nhưng tỏa ra hào quang lấp lánh, hắn lập tức nhảy xuống thân cự xà bơi tới bên cạnh tiểu sơn, vẻ mặt kích động.
- Là linh thạch… không đúng, là một núi linh thạch, muh ha ha ha…
- Tiểu tử ngươi kích động làm gì, thứ này đâu phải của ngươi.
- Bây giờ không phải nhưng chút nữa thì phải.
Lão đầu dùng ánh mắt hứng thú nhìn tiểu tử trước mặt.
- Ngươi muốn g·iết yêu đoạt bảo sao ?
- Mấy chuyện mờ ám như vậy, quân tử như ta sao có thể làm.
Lâm Phong say mê ngắm nhìn núi linh thạch, tất cả đều là trung phẩm linh thạch, mỗi khối tỏa ra hào quang lấp lánh như đang mời chào hắn.
- Lão xà thứ này đối với lão không có nhiều lợi ít hay là tặng cho ta đi ?
- Đừng tưởng bản tọa không biết nhân tộc các ngươi chính là dùng thứ này để tu luyện.
- Dù sao thứ này cũng đâu có nhiều tác dụng với lão, để lại chỉ thêm chậc chỗ.
Một khi yêu thú tiến vào thiên cấp thì trung phẩm linh thạch có tác dụng vô cùng hạn chế, đối với cự xà thì linh khí từ núi linh thạch này còn không bằng t·hi t·hể của một đầu thiên thú.
- Đó là chuyện của bản tọa.
- Hay là chúng ta giao dịch, ta sẽ dùng tinh huyết để đổi lấy thứ này.
- Ngươi có tinh huyết ?
Lâm Phong lấy ra một bình huyết dịch ném cho cự xà, lúc trước hắn luyện chế tinh huyết cho Thiên Ảnh ma điêu nhưng sau khi lấy được cổ huyết thì thứ này không cần dùng nữa.
Cự xà há miệng ngậm lấy huyết dịch rồi bắt đầu luyện hóa, xà nhãn lóe lên huyết quang rồi trở lại bình thường.
- Thứ này có thể so với huyết mạch của bản tọa.
- Đương nhiên, hàng của ta chất lượng rất tốt, lão không cần lo.
Lâm Phong vừa dứt lời liền thu linh sơn vào giới chỉ, hai mắt hắn đảo một vòng bên trong hang động, nơi đây ngoài linh thạch ra còn có linh dược và khoáng thạch.
Ánh mắt hắn dừng lại chỗ đám linh dược, tất cả đều là địa cấp, mấy gốc thiên cấp chắc chắn đã bị cự xà nuốt mất.
- Lão xà mấy thứ này lão cũng đâu có dùng đến hay là tặng cho ta luôn đi.
- Bản tọa muốn một bình tinh huyết.
- Thành giao.
Lâm Phong bắt đầu càng quét hang động, những thứ có thể lấy đều bị hắn lấy đi, chỉ một lúc sau hang động bừa bộn đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ.
Nơi cuối cùng của hang động có một bộ hài cốt, trên đầu có một cái sừng, sau lưng có sáu cái cánh, những thứ còn lại tương tự nhân cốt.
- Là Thần cốt.
Bộ Thần cốt này có vài giống với bộ hài cốt bên trong phủ thành chủ chỉ là Lâm Phong cảm giác thiếu đi một thứ gì đó.
- Lão đầu ta cảm giác bộ Thần cốt này có vấn đề.
- Thần lực bên trong thần cốt đã bị hút sạch, đối với tiểu tử ngươi vô dụng.
- Thì ra là vậy.
Tương truyền khả năng công kích linh hồn của yêu thú bên trong thượng cổ chiến trường không phải đến từ huyết mạch mà là do bọn chúng luyện hóa thần lực từ những bộ dị cốt.
Lâm Phong nhớ rõ cự xà cũng sở hữu khả năng công kích linh hồn, thần lực nhất định là do thanh niên này hút sạch.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phong sẽ ở lại nơi này, đợi đến khi cự xà hoàn toàn khôi phục thực lực sẽ tiếp tục hành trình.
Trong thời gian này, từ chỗ lão đầu hắn biết được lai lịch cự xà chính là Tam Hải cự xà, bên trong cổ thư có ghi Tam Hải cự xà đến từ vùng Tam Hải rộng lớn, sở hữu huyết mạch tinh thuần, có mối quan hệ sâu xa với long tộc.
Vài ngày sau, bên trên lục sắc đại hải rộng lớn có hai luồn hào quang không ngừng va vào nhau, mỗi lần bọn chúng v·a c·hạm làm cho linh lực chấn động, đại hải dậy sóng.
Từ bên trong bạch quang một đạo kiếm khí phá không bay về phía kim quang.
- Keng…
Kiếm khí chạm vào kim quang lập tức vỡ nát, một giọng nói khinh thường vang lên.
- Đệ nhất thiên tài Nam Hoang chỉ có chút bản lĩnh thôi sao ?
Bạch quang tan biến, Lưu Hoa Vân xuất hiện, tay nắm trường kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía kim quang đối diện, hai bên giao chiến liên tục mấy canh giờ vẫn chưa phân thắng bại.
- Các hạ là người phương nào ?
- Nguyên Đông, chân truyền đệ tử Nhật Nguyệt thánh cung.
Kim quang tan biến, một thanh niên cao lớn xuất hiện, thân mặt hoàng giáp, tay cầm kim thương, khí thế vô cùng bá đạo.
- Sư phụ nói không sai, Nam Hoang đúng là không có nhân tài.
Lưu Hoa Vân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đối phương, hắn từng nghe qua cái tên Nguyên Đông, không chỉ là đệ tử chân truyền của thánh cung mà còn là người đứng thứ chín trên thiêu kiêu bảng của Đông Hoang.
- Đông Hoang đúng là rất mạnh nhưng Nam Hoang cũng không thiếu thiên tài.
- Vậy sao ?
- Ta biết một tên không kém ngươi nếu ngươi không tin có thể tìm hắn so tài.
Nguyên Đông nghe đối phương nói, ánh mắt lóe lên chiến ý.
- Ai ?
- Cửu Huyền thánh tử, Trịnh Luân.
Lưu Hoa vân nói xong liền rời đi, Nguyên Đông chỉ nhìn mà không đuổi, thực lực hai bên gần như ngang nhau dù có đánh tiếp cũng không phân thắng bại.
Cách đó vài dặm, một thanh niên dùng vật thể có hình dáng như ống nhòm quan sát trận chiến, khi thấy hai thanh niên rời đi thì vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Tên đó vậy mà có thể đánh ngang với Lưu Hoa Vân.
Trong trận chiến cuối cùng của ngũ cung đại hội, Lưu Hoa Vân đã cân một nữa thiên tài của Vô Cực chiến cung, không ngờ bây giờ lại bị một tên vô danh tiểu tốt cầm hòa.
- Sao tiểu tử ngươi biết tên đó là loại vô danh tiểu tốt ?
- Ta đoán.
Nếu là thiên tài Nam Hoang thì nhất định sẽ tham gia ngũ cung đại hội, Lâm Phong chưa bao giờ nhìn thấy thanh niên này nên xếp hắn vào loại vô danh tiểu tốt.
- Lão thấy ta đoán có lý không ?
- Như hạch, ngươi đừng quên nơi này không chỉ có thiên tài Nam Hoang.
- Ý của lão là tên đó đến từ hoang vực khác ?
- Tiểu tử ngươi muốn biết thì đi tìm tên đó mà hỏi.
Lâm Phong lắc đầu, nhà tên đó ở chỗ nào đâu liên quan gì đến hắn, chuyện quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng đến chỗ hẹn với yêu nữ, có cự xà bảo kê thì hắn không cần phải sợ đám thủy quái kia.
Nhưng trước khi đến chỗ hẹn thì Lâm Phong phải ghé qua một nơi, cách hang động của cự xà vài hơn ngàn dặm có một cái hang động to lớn không kém gì hang động của cự xà, đây là nơi ở của một đầu cự giải, hai thanh niên này có quan hệ khá tốt.
- Một xà một cua thì quan hệ kiểu gì nhỉ ?
Lâm Phong dùng ánh mắt mờ ám nhìn cự xà.
- Lão xà, đầu cự giải kia là bà con của lão sao ?
- Không phải.
- Chẳng lẽ là huynh đệ ?
- Có thể xem là như vậy.
Mấy ngàn năm trước cự xà bị một đầu thủy quái đánh trọng thương, nhờ có cự giải giúp đỡ nên thoát được một kiếp, từ đó cả hai trở thành huynh đê.