Chương 301: Thượng cổ chiến trường
Hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào, cơ đau lập tức giảm xuống sau đó bắt đầu vận công hồi phục.
- Lão đầu tên to xác kia còn sống không ?
- So với tiểu tử ngươi thì tốt hơn một chút.
Lâm Phong thở phào, lỡ như cự xà đau bụng c·hết thì bao nhiêu công sức hắn bỏ ra sẽ đổ sông đổ biển, đúng là trời cao không phụ người có lòng.
Hắn hít sâu một hơi rồi hét lớn bằng thú ngữ.
- ALOOOOOOOO… CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG…
Một lúc sau, thanh âm có chút suy yếu truyền đến.
- Nhân tộc ?
- Ngạc nhiên chưa ?
- Sao ngươi lại ở trong cơ thể của bổn tọa ?
- Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ sẵn lòng trả lời.
Lâm Phong mỉm cười đắt ý, trừ hắn ra chỉ sợ trên đời không có tên thứ hai đến được chỗ này.
- Trong lúc ta phi hành thì bị một đầu yêu cầm nuốt vào bụng sau đó ngươi nuốt yêu cầm vậy là ta xuất hiện ở nơi này.
- Là thế à.
Cự xà im lặng một lúc rồi nói tiếp.
- Là bản tọa sơ ý, bây giờ bản tọa sẽ há miệng để ngươi ra ngoài.
- Không cần đâu, bên ngoài rất nguy hiểm, ta thấy ở đây sẽ an toàn hơn.
- Ngươi không sợ bị bản tọa luyện hóa sao ?
- Hắc hắc… nếu ngươi có thể luyện hóa được ta thì còn ở đây nói nhảm với ta sao ?
Nhân Yêu nhị tộc như nước với lửa, gặp nhau không đánh thì chạy, tuyệt đối không có chuyện ngồi xuống đàm đạo.
Một khi bước ra ngoài chắc chắn sẽ bị cự xà đuổi g·iết, thiên tài như hắn sao có thể làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
- Muốn ta ra ngoài cũng được nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.
- Nói.
- Trong lúc ta còn ở bên trong cái phong ấn này thì ngươi phải bảo vệ an toàn cho ta, nếu không ta sẽ không đi.
- Ngươi tưởng ở trong cơ thể của bản tọa thì bản tọa không làm gì được ngươi sao ?
Cự Xà vừa dứt lời liền bơi đi, khi đến gần một hòn đảo thì dừng lại, cơ thể to lớn bắt đầu quấn chặc hòn đảo.
Lâm Phong ngồi chơi một lúc thì cảm giác thông đạo đang dần hẹp lại, không ngờ đầu cự xà này lại muốn dùng lực ép c·hết hắn, quá tàn nhẫn.
- Ngươi không ép c·hết ta được đâu, đừng tốn công vô ích nữa.
Cự xà ép càng lúc càng chặc, từng khối cự thạch tan nát, thân xà in sâu vào tiểu đảo.
- RỐNG…
- Phá.
Lâm Phong vừa nghe tiếng rống của cự xà liền lấy ra định hồn châu kích hoạt, linh hồn của hắn khẽ rung lên rồi trở lại như thường, hắn lấy ra cốt đao hướng về phía trên đâm tới.
Cự xà đột nhiên ngừng lại, thanh âm kinh ngạc.
- Long khí ?
- Nó đó.
Lâm Phong vừa dứt lời liền đâm thêm một đao nhưng sức lực của hắn hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của cự xà, sau khi đâm thêm vài đao vẫn không có kết quả, hắn lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt.
Linh quang vừa lóe lên thì giọng nói của cự xà truyền đến.
- Chỉ cần ngươi giao long cốt cho bản tọa thì bản tọa có thể tha cho ngươi một mạng.
- Không được, thứ này là bảo vật gia truyền của ta, không thể giao cho ngươi.
Đột nhiên trong đầu Lâm Phong lóe lên một ý tưởng, hắn lấy ra một bình huyết dịch cầm trong tay.
- Ngươi biết đây là thứ gì không ?
- Không.
- Ngươi thật sự không biết ?
- Bản tọa có thấy đâu mà biết.
Long khí có thể dựa vào cảm giác để biết được nhưng thứ trong bình ngọc đã bị phong ấn dù cự xà có nhìn thấy cũng chưa chắc đoán ra.
- Thứ này chính là cổ huyết.
- Ngươi đừng vọng tưởng có thể lừa được bản tọa.
Lâm Phong biết có nói khàn cổ thì tên to xác này cũng không tin, hắn lấy một giọt huyết dịch bên trong bình ngọc ném ra ngoài thông thiên đỉnh.
Huyết dịch chưa kịp rơi xuống đã bị cự xà luyện hóa, một lúc sau giọng nói ẩn chứa kích động vang lên.
- Thật sự là tổ huyết ?
Cổ huyết là huyết mạch của đám thượng cổ yêu thú cũng chính là tổ tiên của đám yêu thú bây giờ nên bọn chúng thường gọi cổ huyết là tổ huyết.
- Bây giờ tin chưa ?
- Ngươi để lại tổ huyết thì bản tọa sẽ thả ngươi đi.
- Bình tổ huyết này ta có thể để lại nhưng ngươi phải giúp ta làm vài chuyện, xem như chúng ta trao đổi có được không ?
Cự xà im lặng một lúc rồi trả lời.
- Chuyện gì ?
Lâm Phong nhếch môi, trong lòng mừng như hoa nở nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
- Ngươi chỉ cần đưa ta đi vài nơi, tìm vài gốc linh dược là được.
- Thật sao ?
- Để đảm bảo an toàn, ta và ngươi sẽ tạm thời ký kết một cái khế ước cộng sinh có được không ?
- Ngươi sợ bản tọa nuốt lời ?
Khế ước cộng sinh sẽ tạo ra một mối liên kết sinh tử giữa hai bên, chỉ cần một bên t·ử v·ong thì bên còn lại cũng không thể tồn tại.
Nhưng đó chỉ là loại khế ước bình thường, lão đầu biết một loại khế ước đặt biệt có thể giúp Lâm Phong bảo toàn mạng sống, dù cự xà có ngủm thì hắn cũng không sao.
Cự xà suy nghĩ một lúc thì đồng ý, bây giờ nó không thể làm gì được tên nhân tộc bên trong cơ thể không bằng hai bên hợp tác, một khi khế ước được hình thành thì tên nhân tộc sẽ không còn làm loạn.
Sau khi thương lượng xong hai bên mất nữa giờ để ký kết khế ước, khi khế ước được hoàn thành Lâm Phong có thể thông qua cự xà để quan sát những thứ bên ngoài.
- Nơi này cũng không có gì đặt biệt.
Bên dưới đại hải là một không gian mờ ảo, càng xuống sâu phía dưới thì càng u ám, ánh sáng không thể chiếu xuống nên số lượng linh dược cũng không có bao nhiêu.
Lâm Phong đang cảm thán thì bụng truyền đến cảm giác ê ẩm, đây chính là một trong những đặt điểm của khế ước cộng sinh, nếu cự xà b·ị t·hương thì hắn cũng sẽ rơi vào tình trạng tương tự.
- Lão đầu không phải lão nói cái khế ước này rất an toàn sao ?
- Lão phu chỉ nói sẽ giúp tiểu tử ngươi bảo toàn tính mệnh, những thứ khác phải xem vào nhân phẩm.
- Hảo lão.
Bên dưới đại hải tồn tại vô số hang động với kích thước lớn nhỏ khác nhau, những cái hang này phần lớn là do đám thủy quái đào để làm nơi cư trú.
- Đây là hang ổ của lão ?
- Mảnh hải vực này chính là địa bàn của bản tọa.
Địa bàn của thủy yêu so với địa yêu lớn hơn rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu là do thượng cổ chiến trường có kích thước rộng lớn không thua gì hoang vực, nơi đậy lại không có tu sĩ sinh sống.
Lâm Phong ngồi trên thân cự xà, nhờ có linh lực hộ thể mà hắn có thể tự do quan sát bên dưới mặt nước, trước mặt hắn là một cái hang động lớn kinh khủng, từ nhỏ đến lớn đây là cái hang lớn nhất mà hắn từng thấy.