Chương 299: Thượng cổ chiến trường.
Cách Lâm Phong mấy chục dặm có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có hơn trăm tu sĩ đang giao chiến với vài ngàn đầu yêu cầm, tình hình vô cùng náo nhiệt.
Bên trong thượng cổ chiến trường có rất nhiều hòn đảo với kích thước lớn nhỏ khác nhau, những hòn đảo này chính là đỉnh của cự sơn còn sót lại sau khi bị đại hải nhấn chìm.
Xung quanh đảo thường có rất nhiều linh dược, vì địa thế nơi này không quá sâu nên linh dược có thể đón được ánh sáng để sinh trưởng, nơi có nhiều linh dược thì sẽ có nhiều yêu thú xuất hiện.
Lúc Lâm Phong đến nơi thì tu sĩ vẫn đang đại chiến cùng yêu thú, từ y phục có thể thấy được đám người này không cùng một thế lực.
Ánh mắt hắn dừng trên người một thanh niên mặt huyết y, trước ngực có ký hiệu của một ngọn lửa đang rực cháy, nhìn rất quen mắt.
- Hình như ta đã thấy cái ký hiệu này ở đâu rồi ?
- Tây Hoang.
- Đúng rồi, chính là bọn chúng.
Lâm Phong từng nhìn thấy ký hiệu tương tự trên y phục của Trang Bất Phàm, nếu hắn nhớ không lầm thì đây chính là ký hiệu của một cái thánh cung nào đó ở Tây Hoang.
Nhìn tu sĩ và đám yêu thú tích cực giao chiến, Lâm Phong ra lệnh cho lang đầu thủy xà nấp một bên chờ thời, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng.
- Không ngờ lại có tới mười mấy tên vương giả.
Cầm đầu đám yêu thú là một đầu thiên cầm đang bị đám vương giả vây đánh, linh giả phụ trách t·ấn c·ông số yêu thú còn lại.
Lâm Phong ngồi xem một lúc thì lang đầu yêu xà đột nhiên quay đầu bỏ chạy, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy một cơn sống cao mấy ngàn trượng đánh về phía hòn đảo, chỉ một cái chớp mắt cả hòn đảo đã bị nhấn chìm.
Đám tu sĩ cùng với yêu cầm từ dưới nước bay lên sau đó liều mạng bỏ chạy.
- HỐNG…
Xoáy nước khổng lồ xuất hiện giữa kim sắc đại hải, thanh âm gào thét từ bên trong truyền ra, yêu cầm và tu sĩ đang bỏ chạy thì đột nhiên rơi xuống, chỉ còn lại đầu thiên cầm liều mạng bay đi, đám vương giả thì đứng im bất động.
- Éc…
Một khối thủy cầu to lớn từ bên trong xoáy nước bắn ra, chỉ nghe một tiếng thảm thiết vang lên, huyết nhục tán loạn, thiên cầm rơi vào đại hải.
Tiếp theo là đám vương giả vẫn đang lơ lửng trên không, mỗi lần thủy cầu xuất hiện là có một tên tu sĩ rơi xuống đại hải, không rõ sống c·hết.
Lâm Phong ngồi trên lang đầu thủy xà im lặng quan sát, mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể vẫn đang rung rẫy, nếu không có hộ thần giáp và định thần châu thì linh hồn của hắn đã vỡ nát.
- Đó chính là hồn thú sao ?
- Nó đó.
Hồn thú là tên gọi đặt biệt dành cho những loại yêu thú có thể công kích linh hồn của tu sĩ, loại yêu thú này vô cùng hiếm gặp nhưng bên trong thượng cổ chiến trường lại có rất nhiều.
Theo lão đầu suy đoán khả năng công kích linh hồn của yêu thú không phải đến từ huyết mạch mà là đến từ hồn lực còn sót lại của Thần Ma nhị tộc.
Lâm Phong lấy ra một viên dưỡng hồn đan nuốt vào, đợi khi linh hồn ổn định hắn lập tức thả ra ảnh điêu chạy đi.
Một ngày trôi qua, giữa hoàng kim đại hải lấp lánh, một thanh niên nằm thẳng cẳng trên thân của lang đầu thủy xà, vẻ mặt vẫn còn tái nhợt vì sợ hãi.
- Mém chút nữa là tiêu rồi.
- Xem ra mạng của tiểu tử ngươi cũng không nhỏ.
Nếu lúc đó thủy cầu hướng về phía Lâm Phong thì chắc chắn hắn sẽ bỏ mạng, thanh âm của thủy quái đã làm t·ê l·iệt linh hồn của hắn.
Trong thời gian linh hồn bị t·ê l·iệt thì tu sĩ hoàn toàn không thể sử dụng thần thức và linh lực, ngay cả ma trận cũng không thể dùng.
Lâm Phong lấy ra một viên ngọc châu trong suốt to bằng nắm tay, thứ này chính là định thần châu được luyện từ diệt thần thạch, không chỉ có thể bảo vệ thần hồn mà còn có thể vô hiệu hóa hồn lực của đám yêu thú.
- Lão đầu hình như thứ này không có tác dụng thì phải, có khi nào luyện sai cách rồi không ?
- Định thần châu không có vấn đề, chỉ là tu vi của tiểu tử ngươi quá thấp, đầu yêu thú vừa rồi ít nhất cũng phải đạt đến thiên thú đỉnh phong.
- Ý của lão là cấp độ tên đó có thể còn cao hơn cả thiên thú ?
Tu sĩ có thánh nhân thì yêu thú cũng có thánh thú nhưng loại hàng này vô cùng hiếm gặp, từ khi ngũ đại thánh cung thành lập đến nay đã hơn vạn năm, trãi qua mấy trăm lần thú triều cũng chỉ nhìn thấy vài đầu thánh thú.
Theo suy đoán của lão đầu thì thượng cổ chiến trường xuất hiện sau trận chiến của Thần Ma nhị tộc, nơi này linh khí nồng đậm lại không có nhân tộc sinh sống nên khả năng xuất hiện thánh thú là rất lớn.
- Chuyện này có quan hệ trọng đại, xem ra ta phải đại nghĩa diệt thân.
- Tiểu tử ngươi muốn thu phục đầu yêu thú vừa rồi ?
- Đó chỉ là hạ sách.
Lâm Phong dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn lão đầu.
- Nơi này rộng lớn như vậy chắc chắn không thể chỉ có một đầu thánh thú, một mình ta muốn thu phục hết bọn chúng nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
- Rồi sao nữa ?
- Ta quyết định bỏ qua kỳ ngộ lần này, lập tức trở về thánh cung thông báo cho các vị trưởng lão biết để đề phòng.
- Khôn như ngươi quê lão phu đầy.
Ngoài miệng thì tên này nói rất chính khí nhưng thật ra lại muốn bỏ của chạy lấy người, đúng là gian sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Quân tử nói là làm, Lâm Phong lập tức lấy ra la bàn vĩnh cửu xác định phương hướng sau đó ra lệnh cho lang đầu thủy xà lướt đi.
Sau khi nhìn thấy một đám vương giả cùng lúc phi thăng thì hắn nhận ra nơi này không thuộc về hắn, lần này hắn sống xót là do nhân phẩm tốt nhưng ai biết lần sau có được như vậy hay không.
Lang đầu thủy xà vừa lướt đi thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi thật sự muốn rời đi ?
- Ta nhất ngôn cửu đỉnh.
- Vậy mấy nha đầu kia thì sao, chẳng lẽ tiểu tử ngươi không quan tâm đến ?
- Ừ nhỉ, chút nữa thì quên mất.
Hàn Băng vẫn còn ở nơi này sao hắn có thể rời đi được, lỡ nàng xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ ân hận cả đời.
Lâm Phong lấy ra la bàn của băng nữ nhìn thử, vẫn không có tín hiệu, xem ra khoảng cách giữa nàng và hắn vẫn còn rất xa.
- Lão phu vừa nghĩ ra một cái chủ ý nhưng không biết tiểu tử ngươi có dám liều không ?
- Có gì không dám, lão tử chưa ngán ai bao giờ.
- Ngươi biết câu cá không ?
- Câu cá ?
Hai canh giờ sau, bên trên tử sắc đại hải vô tận có một đầu yêu cầm đang nhấp nhô bay đi, bên dưới yêu cầm treo một đầu yêu thú, từng giọt huyết dịch từ yêu thú liên tục nhỏ xuống đại hải hấp dẫn vô số thủy quái kéo đến.
- Hú hú…
Lâm Phong ngồi trên Thiên Ảnh ma điêu cảm giác tương tự như đi tàu lượn, mỗi lần thủy quái đớp mồi thì ảnh điêu lập tức bay lên tránh né.
- Sao đám thiên thú vẫn chưa xuất hiện nhỉ ?
Để dẫn dụ thiên thú Lâm Phong đã dùng một đầu địa cấp yêu ngưu cùng với một bình tinh huyết để làm mồi câu.