Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 298: Thượng cổ chiến trường.




Chương 298: Thượng cổ chiến trường.

Trước đó hắn còn gặp được một đầu thủy xà có kích thước khủng hơn cả chương ngư, nhìn qua chẳng khác gì một cái sơn mạch.

- Không biết bọn chúng ăn uống thế nào nhỉ ?

- Tiểu tử ngươi quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì ?

- Lão nhìn kích thước của bọn chúng xem, dù có một núi thức ăn cũng không đủ lắp đầy cái bụng.

- Chuyện này không có gì lạ.

Thông thường thủy yêu có kích thước lớn hơn rất nhiều so với địa yêu, thượng cổ chiến trường lại là một cái thủy vực rộng lớn vô bờ tồn tại qua vô số năm tháng, có xuất hiện vài đầu thủy quái có kích thước bất thường cũng không có gì khác thường.

Nơi này có thiên địa linh khí nồng đậm, ngay cả đại hải cũng ẩn chứa linh khí nếu không tìm được thức ăn thì đám yêu thú có thể uống nước thay cơm.

Bỏ qua chuyện của yêu thú, Lâm Phong tiếp tục cùng lão đầu bàn luận về thủy nguyên thạch, Thiên Ảnh ma điêu đã bay gần ngàn dặm vậy mà một khối nguyên thạch cũng không tìm thấy.

- Có khi nào chúng ta bị Vạn Bảo các lừa rồi không ?

Lão quản lý của Vạn Bảo các từng nói, lần trước thượng cổ chiến trường mở ra đã có tu sĩ tìm được thủy nguyên thạch mang đến đấu giá, hình như là được hơn vạn khối thượng phẩm linh thạch.

- Lão phu nghĩ tiểu tử đó không nói dối, chỉ là nhân phẩm của ngươi có vấn đề.

- Cái gì mà nhân phẩm có vấn đề, lão nhìn xem bên trong thánh cung có thanh niên nào gương mẫu như ta không ?

Mỗi lần thánh cung có đại sự Lâm Phong liền hăng hái tham gia, nào là thánh cung đại hội, ngũ cung tranh bá đến U Minh bí cảnh, thượng cổ chiến trường hắn có bỏ qua cái nào đâu.

- Mấy lần đó tiểu tử ngươi cắn cũng không ít còn gì.

- Chắc có mình ta cắn.

Bên trong U Minh bảo khố chính lão đầu là người dạy hắn dùng thông thiên đỉnh thu bảo vật, nếu không phải kính trọng trưởng bối như lão thì mấy chuyện mờ ám như vậy còn lâu hắn mới làm.



Chuyện Vạn Bảo các đấu giá thủy nguyên thạch là có thật chỉ là lão quản lý không nói cho Lâm Phong biết lần đó đấu giá chỉ có một khối.

Mỗi lần thượng cổ chiến thường mở ra, lượng tu sĩ tiến vào nhiều vô số, riêng ở Nam Hoang đã có gần 50 vạn nhưng số lượng thủy nguyên thạch tìm được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thiên Ảnh ma điêu bay thêm một lúc thì dừng lại, Lâm Phong lấy ra một viên thú châu ném xuống lam hải, một đầu yêu thú thân rắn đầu ngựa lập tức nổi lên.

Thanh niên này tên gọi lang đầu thủy xà là yêu thú chuyên dùng để di chuyển bên trong thượng cổ chiến trường, không chỉ có tốc độ bơi cực nhanh mà còn có khứu giác cực thính, có thể đánh hơi được yêu thú trong trăm dặm xung quanh.

- Lão đầu có phương pháp nuôi dưỡng yêu thú không ?

- Có.

- Cho ta mượn vài cái không, học xong trả liền.

- Quên đi.

Lão đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

- Tiểu tử ngươi nghĩ có thể tranh giành với Vạn Bảo các sao ?

- Nào có, ta làm là vì đam mê chứ quan trọng gì linh thạch.

Lang đầu thủy xà là yêu thú độc quyền của Vạn Bảo các nuôi dưỡng, chỉ mở bán khi thượng cổ chiến trường xuất hiện, mỗi đầu có giá giao động từ 1000 – 5000 trung phẩm linh thạch tùy loại.

Mỗi tu sĩ khi bước vào thượng cổ chiến đều phải có ít nhất một con lang đầu thủy yêu, chịu chơi như Lâm Phong thì mua cùng lúc vài con, chỉ cần bán lang đầu thủy xà cho một nữa số tu sĩ thì linh thạch thu về có thể chất thành cự sơn.

Cách đó vài chục vạn dặm, có một đạo lam quang đang lướt đi thì chợt dừng lại, linh quang tan biến hiện ra thân ảnh của một vị băng sơn mỹ nhân, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía trước, nơi đó có vài đạo khí tức hùng mạnh không thua gì nàng.

Đám người đột nhiên đổi hướng bay về phía Lãnh Hàn Băng, khi cách nàng vài dặm thì dừng lại, mười mấy thanh niên thiếu nữ xuất hiện.

Một nữ tử mỉm cười bước tới.

- Hàn Băng đã lâu không gặp.



- Sư tỷ ?

Bên trên một hòn đảo, Linh Mộng ngồi ngẫn người, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn tử sắc đại hải, xung quanh nàng là mấy trăm đầu yêu thú đang b·ốc k·hói.

Hòn đảo này là địa bàn của một đám yêu cầm, sau khi giao chiến một trận thì Linh Mộng tạm thời trở thành đảo chủ.

- Thật sự là tên khốn đó đã làm sao ?

Mấy hôm nay Linh Mộng vẫn nhớ đến trận chiến với U Minh thánh chủ, khi đối diện với hắc vực của đối phương, cảm giác sinh tử đã biến mất từ lâu lại xuất hiện.

Đúng lúc đó một ngọn cự sơn từ trên cao giáng xuống phá tan hắc vực, nàng đã từng nhìn thấy Lâm Phong dùng tử sắc linh sơn đánh yêu thú nhưng một tên chưa bước vào vương giả thì sao có thể phá được vực.

Chuyện này đã làm cho Linh Mộng phải suy nghĩ rất lâu, có thể người ra tay giúp nàng không phải là tên khốn đó nhưng nếu đúng là hắn thì nàng thiếu hắn thêm một cái ân tình.

Cách đó không xa, Phong Thanh Thanh đang giao chiến với một đám thủy quái, mấy thanh niên này nhân lúc nàng không chú ý đã nuốt mất một con lang đầu thủy xà của nàng, đáng đánh.

Vài ngày trôi qua, Lâm Phong vẫn chăm chỉ tìm thủy nguyên châu, vì vừa đi vừa tìm nên tốc độ vô cùng chậm, đến giờ vẫn chưa đi được vạn dặm.

- Tiểu tử ngươi chán đời rồi sao ?

- Lão đừng có nói lung tung, ta còn rất yêu đời.

- Ngươi không sợ nha đầu kia nữa hả ?

Lâm Phong biết lão đầu đang nói đến yêu nữ, trước khi vào thượng cổ chiến trường thì hai bên đã có giao dịch, hắn phải giúp nàng tìm một gốc linh dược.

- Lão không nhìn thấy ta đang tìm sao ?

Hắn vừa nói vừa giơ cái thủy kính trong tay về phía lão đầu.



- Cổ nhân có câu hành sự tại nhân thành sự tại thiên, đâu phải muốn là tìm được.

- Không phải nha đầu kia đã đưa cho tiểu tử ngươi một cái la bàn còn gì ?

- Thì sao ?

- Ngay cả la bàn cũng không dùng, lão phu thấy tiểu tử ngươi rõ ràng muốn nuốt lời.

Lâm Phong lập tức lắc đầu, quân tử nhất ngôn, loại chuyện thất hứa hắn sẽ không làm.

- Lão đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lâm Phong ta nhất ngôn cửu đỉnh.

- Đừng nói là tiểu tử ngươi muốn dùng thủy kính để tìm linh dược.

- Ta đâu có ngốc như vậy.

- Hử ?

Hắn nhìn bộ dáng muốn nổi bão của lão đầu liền nói tiếp.

- Nơi này rộng lớn vô tận chắc chắn không chỉ có một gốc linh dược yêu nữ cần, biết đâu nhân phẩm của ta tốt nên vô tình tìm được thì sao, quan trọng là la bàn không bắt được tín hiệu, có xem cũng vô dụng.

Để tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói, Lâm Phong lấy cái la bàn của Linh Mộng cho lão đầu xem, cả hai vừa nhìn vào la bàn biểu cảm hoàn toàn trái ngược.

- Không thể nào.

- Ý trời.

Kim la bàn đã chuyển động có nghĩa là nơi yêu nữ muốn hắn đến chỉ cách đây chưa tới vạn dặm, bây giờ xuất phát thì vài ngày là tới nơi.

- Tiểu tử ngươi còn gì muốn nói không ?

- Tu luyện chính là nghịch thiên mà đi, nếu ý trời muốn ta đi thì ta càng không nên đi, lão thấy ta nói có lý không ?

- Coi chừng bị nghiệp quật.

- Éc…

Lão đầu vừa dứt lời thì lang đầu thủy xà hét lên, thanh niên này cảm nhận được phía trước truyền đến linh lực dao động, có thể là tu sĩ đang giao chiến cùng yêu thú.