Chương 297: Thượng cổ chiến trường.
Văn Tự Thiên đang đắt ý thì một đạo hỏa ảnh bay tới quấn lấy u minh ma đao, liên kết giữa hắn và ma đao lập tức biến mất.
- Làm sao có thể ?
U Minh đoạt thiên chính là tuyệt học của U Minh thánh cung, người bên ngoài không thể nào biết được, hơn nữa tốc độ thi triển thuật pháp của đối phương vô cùng nhanh, đến cả hắn cũng không thể phòng bị.
- Thiên ảnh thất thức.
Thất đạo kiếm khí phá không bay tới, Văn Tự Thiên lập tức né tránh, hắn vừa dừng lại thì cảm giác cơ thể như sa vào bùn lầy.
- Hỏa vực.
Linh Mộng xuất hiện phía sau đối thủ, trường kiếm trong tay đâm về phía đối phương.
- Keng…
- Đáng c·hết.
Văn Tự Thiên dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn nữ tử đối diện, không có bảo giáp hộ thân thì hắn đã bị nha đầu này đã thương.
- Hắc vực.
Hắc khí trên người Văn Tự Thiên tỏa ra cắn nuốt hỏa vực của Linh Mộng, chỉ vài hơi thở trôi qua hỏa vực đã bị thôn phệ một phần.
- Nha đầu không tệ, đáng tiếc không phải là đối thủ của bản tọa.
- Nhiều lời.
- Để bản tọa chỉ dạy ngươi cách dùng vực.
Hắc khí trên người Văn Tự Thiên tỏa ra càng lúc càng nhiều, đại thủ kết ấn, hắc khí bắt đầu xoay thành vòng, không ngừng mở rộng.
- Không ổn, nha đầu kia sắp gặp nguy hiểm.
Lâm Phong đang quan chiến thì nghe được giọng nói của lão đầu truyền đến, mày kiếm nhíu lại.
- Nguy hiểm chỗ nào, sao ta không thấy ?
- Vực của tên tiểu tử đó vô cùng bá đạo, dù là mấy chục vạn năm trước cũng không có bao nhiêu người luyện thành.
Vực của U Minh thánh chủ gọi là luân vực, một khi bị cuốn vào giống như rơi vào luân hồi vô tận, mãi mãi không thể tìm thấy đường ra.
Linh Mộng cảm giác nguy hiểm ập đến, nàng lập tức lui lại, ánh mắt ngưng động nhìn đối phương, linh lực trong cơ thể nàng bắt đầu suy yếu như bị thứ gì đó hút cạn.
Đám lão đầu đang giao chiến với yêu thú gần đó đột nhiên cảm giác chẳng lành, đến khi nhìn thấy hắc vực của đối phương, sắc mặt đại biến.
- Linh Mộng mau lui lại.
- Đừng để hắc khí chạm vào cơ thể.
Đúng lúc này, một ngọn tử sắc linh sơn xuất hiện bên trên Văn Tự Thiên nhưng không giáng xuống mà liên tục xoay vòng, tốc độ xoay của cự sơn dần đồng nhịp với hắc vực bên dưới.
- Tiểu tử đến lúc rồi.
- Trấn.
Văn Tự Thiên đột nhiên ngẫn đầu, ánh mắt kinh ngạc, không ngờ nơi này lại có người phá được vực của hắn.
- Vạn năm trôi qua Nam Hoang xuất hiện không ít thiên tài.
- RỐNG…
Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy u minh cổ xà đang chạy tới, xem ra ngũ hành địa trận đã bị phá, đã đến lúc tính nợ với Cửu Huyền thánh cung.
U Minh thánh cung xuất hiện làm cho tình hình vô cùng hỗn loạn, đám trưởng lão không còn đủ sức để bảo vệ tu sĩ, tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Lúc này hơn một nữa số tu sĩ đã tiến vào cổ môn, số còn lại bên ngoài chắc chắn không đủ thực lực giao chiến với đối phương, đám tu sĩ bắt đầu chia ra đào tẩu.
Một phần hướng về phía cổ môn, phần còn lại chạy vào Hoang Nguyên vô tận, nhìn như ong vỡ tổ.
Lâm Phong thu Thiên Ảnh ma điêu vào thú châu sau đó tiến vào cổ môn, bước vào bên trong hắn cảm giác như bước vào truyền tống trận, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Vừa rời khỏi cổ môn cơ thể Lâm Phong lập tức rơi xuống bên dưới, hắn kích hoạt một cái hành không pháp chỉ làm cho cơ thể lơ lửng trên không.
- Hù, mém chút là tiêu rồi.
Lâm Phong vừa thở phào thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng hình, xung quanh hắn là một cái thiên địa kỳ dị, bên trên là hỏa vân bên dưới là huyết hải, ở giữa có huyết vụ lượn lờ, ngoài ra không còn thứ gì khác, ngay cả một mảnh đại địa cũng không có.
- Đây chính là thượng cổ chiến trường sao ?
- Tiểu tử mau đi thôi, chỗ này không nên ở lâu.
Hắn thả Thiên Ảnh ma điêu ra bên ngoài, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, nơi này tứ bề là huyết hải, rộng lớn vô bờ, hoàn toàn không thể xác định được phương hướng.
- Lão đầu bây giờ phải đi đâu đây ?
- Không phải tiểu tử ngươi có mấy cái la bàn sao ?
- Lão không nói ta cũng quên mất.
Lâm Phong lấy ra mấy cái la bàn vĩnh cửu quan sát, trong đám la bàn có một cái đã hoạt động.
- Có tín hiệu rồi.
Trước khi rời đi Lâm Phong lấy ra một cặp la bàn vĩnh cửu, một cái hắn ném xuống huyết hải còn một cái thì giữ trong người, đây là cách duy nhất giúp hắn trở lại nơi này.
Cổ môn tương tự như truyền tống trận chỉ khác ở chỗ không thể xác định được địa điểm truyền tống, mười vạn tu sĩ cùng lúc tiến vào sẽ được truyền tống đến mười vạn vị trí khác nhau.
Nhưng khi rời khỏi thì chỉ cần tùy tiện chọn một trong mười vạn vị trí là có thể trở về nơi xuất phát, Lâm Phong đánh giấu nơi này chỉ là đề phòng vạn nhất, lỡ như không gặp được tên nào trong đây thì vẫn tìm được đường ra.
Lâm Phong đặt mấy cái la bàn lên thân ảnh điêu trong đó có cả la bàn của băng nữ, yêu nữ và bạo nữ, một khi khoảng cách của bọn họ gần hơn vạn dặm thì la bàn vĩnh cửu sẽ bắt được tín hiệu.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, Thiên Ảnh ma điêu vỗ cánh bay đi.
- Thượng cổ chiến trường lão tử đến rồi đây…
Bên ngoài cổ môn trận chiến vẫn tiếp tục, không chỉ Cửu Huyền thánh cung mà tứ đại thánh cung còn lại đều bị Ma giáo tập kích, hỗn chiến diễn ra kịch liệt suốt một ngày một đêm đến khi ngũ đại thánh cung kéo thêm người đến thì Ma giáo mới chịu rút lui.
Sau khi Ma giáo rút lui tất cả đều cho rằng sống yên biển lặn nhưng ít ai đoán được đây chỉ là những cơn sống nhỏ trước khi giông bão kéo đến.
Vài ngày trôi qua, bên trên lam sắc đại hải rộng lớn, một đầu yêu cầm không ngừng lướt đi, trên lưng yêu cầm có một thanh niên tay cầm thủy kính chiếu xuống lam hải bên dưới.
Bên trong thượng cổ chiến trường cứ cách vài giờ là màu sắc của đại hải sẽ thay đổi, tổng cộng có thất thải linh quang tương tự thất sắc phong linh, theo lời của lão đầu hiện tượng kỳ dị này là do phong ấn tạo nên.
Khi Lâm Phong vừa tiến vào thì nơi này là huyết sắc, còn bây giờ đã chuyển thành lam sắc, một lúc nữa sẽ biến thành thổ sắc.
- Nơi này thật sự có thủy linh châu sao ?
Trên đường đến chỗ la bàn, Lâm Phong vừa đi vừa tìm kiếm tung tích của thủy nguyên thạch, vài ngày trôi qua nguyên thạch vẫn chưa tìm được nhưng hắn lại tìm thấy vài đầu thủy quái vô cùng khủng bố.
Chỉ vài giờ trước hắn nhìn thấy một ngọn cự sơn cao mấy trăm trượng, Thiên Ảnh ma điêu vừa hạ cánh thì đột nhiên mấy cái vật thể không xác định có hình dáng như yêu xà lướt tới, ảnh điêu lập tức vỗ cánh bay đi.
Cự sơn vậy mà đuổi theo phía sau, từ trên cao nhìn xuống Lâm Phong thấy rõ xung quanh cự sơn có vô số xúc tua đang chuyển động, cuối cùng hắn cũng biết cái thứ bên dưới chính là một đầu chương ngư có kích thước to bằng một ngọn cự sơn.