Chương 279: Thánh cung chiêu đồ
Phong Viêm vừa bước vào phòng liền tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt tán thưởng nhìn tên sư đệ đối diện.
- Sư đệ lần này đệ làm rất tốt, đúng là không uổng công sư huynh bồi dưỡng.
Tuệ Vân mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Tuy hành động của sư đệ có chút kiêu ngạo nhưng đã làm cho đối phương không dám xem thường chúng ta.
- Không sai, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm như vậy.
Lâm Phong mở to mắt nhìn đôi nam nữ đối diện, hình như hắn chỉ vừa ngủ một giấc mấy canh giờ thôi mà, cái gì mà kiêu ngạo với xem thường.
- Sư huynh và sư tỷ có phải đã hiểu lầm chuyện gì không ?
- Tuy hành động của đệ có hơi quá đáng nhưng không cần sợ, các vị trưởng lão Đan cung đã nói sẽ ủng hộ đệ.
- Đệ đã làm gì a?
Phong Viêm nhìn vẻ mặt đần độn của tên sư đệ đối diện, chân mày nhíu lại.
- Đệ không biết chuyện gì sao?
- Đệ có biết chuyện gì đâu.
Chuyện là mấy ngày trước có một đám đan sư từ Tây Hoang đến Cửu Huyền để giao dịch thượng cổ đan thuật, trong đó có cả thiên tài trên Đan bảng.
Một số chân truyền đệ tử nghe danh liền muốn tìm đến bàn luận kết quả là bị đối phương từ chối, một thanh niên còn kiêu ngạo nói trình độ của đan sư Nam Hoang còn chưa đủ tư cách cùng bọn họ luận bàn.
Chuyện này vừa truyền ra bên ngoài đã làm cho vô số đan sư Nam Hoang phẫn nộ, một số đệ tử chân truyền Cửu Huyền đan cung đã tìm tới cửa thách đấu, kết quả là thất bại thảm hại.
Lâm Phong nhíu mày, hắn từng nghe nói Tây Hoang là nơi tập trung nhiều đan sư nhất đại lục, trong thiên địa có hai cái thánh địa đan đạo đều nằm ở Tây Hoang.
- Đám người đó lợi hại như vậy sao?
- Rất lợi hại.
Phong Viêm gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
- Tây Hoang có một thứ gọi là Đan bảng, trên đó có tên của một trăm đan sư ưu tú nhất, nghe nói thập đại thiên kiêu đứng đầu Đan bảng đều có thể luyện thành bát đan.
- Mười tên sao?
Nếu không có Lâm Phong ngang trời xuất thế thì toàn bộ Nam Hoang chỉ có duy nhất một nữ tử có thể luyện thành bát đan, chênh lệch thật sự quá lớn.
- Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến đệ.
- Đương nhiên là có.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì Linh Mộng thánh nữ xuất hiện, nàng thay mặt đệ nhất thiên tài Lâm Phong đưa ra lời khiêu chiến đến toàn bộ đan sư của Tây Hoang, dù là già hay trẻ, là nam hay nữ thì hắn đều chiến hết.
- Đậu xanh rau má.
Lâm Phong nghe mà đau tim, một mình hắn độc chiến Tây Hoang vừa nghĩ đến thôi đã thấy tương lai chỉ còn một màu đen tối.
Lúc này giọng nói hưng phấn của lão đầu truyền đến.
- Có lão phu ở đây tiểu tử ngươi sợ gì.
Lâm Phong nghe lão nói ánh mắt lại lóe lên hi vọng, có lão đầu ở một bên chỉ đạo thì hắn không cần phải sợ đám người kia.
- Tiền bối đồng ý hổ trợ tiểu bối sao?
- Không.
- Éc…
- Lão phu sẽ dạy tiểu tử người một số đan thuật giúp ngươi đánh bại mấy tên kiêu ngạo kia.
Sau khi Linh Mộng thánh nữ đưa ra lời khiêu chiến thì đám đan sư Tây Hoang lập tức đồng ý, thời gian thượng đài là nữa tháng sau, ngay cả đối thủ của Lâm Phong cũng đã được xác định, đan sư ứng chiến là đệ lục thiên tài trên Đan bảng, Trang Bất Phàm.
Phong Viêm lấy ra một cái ngọc giản đưa cho sư đệ.
- Ta đã giúp đệ tìm hiểu thông tin của tên này.
- Đa tạ sư huynh.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lâm Phong cầm lấy ngọc giản ánh mắt tự tin thêm vài phần chỉ là thần thức vừa đảo qua vẻ mặt lập tức thay đổi.
Trang Bất Phàm không chỉ là đệ lục thiên kiêu trên Đan bảng mà còn là dòng chính của Trang gia một trong tam đại đan tộc đứng đầu Tây Hoang, thành tích cao nhất thanh niên này đạt được là bát đan, thất đan thượng phẩm, nhất đan trung phẩm.
- Đúng là hồng nhan họa thủy, thù này lão nhất định phải báo.
Trên đời có biết bao nhiêu chuyện tốt không làm, lúc nào cũng tìm phiền phức cho hắn, đợi đến ngày hắn tu thành chính quả nhất định sẽ treo yêu nữ lên đánh một trận cho hả giận.
Trong lúc Lâm Phong vẫn ảo tưởng thì giọng nói của gian thương truyền đến.
- Còn một chuyện quan trọng ta quên nói với đệ, nghe nói lúc thánh nữ đưa ra lời khiêu chiến đã dùng một vạn thượng phẩm linh thạch đặt cược đệ sẽ chiến thắng.
- Cái gì?
- Ta còn nghe nói có vài vị trưởng lão đã bắt đầu mở sòng, đệ có muốn tham gia không?
Phong Viêm mỉm cười mờ ám nhìn tên sư đệ, lần này Lâm Phong là người tham chiến chỉ cần hai bên hợp tác nhất định sẽ thu được một đống lớn linh thạch.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
- Lần này đệ sẽ không tham gia.
Trận đấu lần này không chỉ liên quan đến danh dự của hắn mà còn liên quan đến toàn bộ đan sư của Nam Hoang, hắn chỉ có thể dùng hết sức để chiến đấu sau đó xem vào ý trời.
Sau khi tiễn Tuệ Vân sư tỷ và gian thương, Lâm Phong hướng phủ thánh nữ chạy đi, trước khi bế quan hắn phải đòi lại chút công đạo cho bản thân.
Mấy ngày tiếp theo tu sĩ khắp nơi liên tục tràn về thánh thành, chỉ một thời gian ngắn bên trong thành đã chậc kín người, rất nhiều tu sĩ phải qua đêm bên ngoài thành.
Thánh cung đã cho đệ tử sắp xếp vài nơi để tu sĩ nghĩ chân, lần này số lượng tu sĩ tham gia chiêu đồ đông hơn dự kiến, thêm vào chuyện của Lâm Phong làm cho thánh cung không kịp chuẩn bị.
Trên một ngọn tiểu sơn cách thánh thành mười mấy dặm, một thanh niên vừa gặm bánh bao vừa nghe đám người bên cạnh bàn luận.
- Không biết lần này ôn thần có thắng được tên kia không?
- Ta nghe nói đối thủ cũng luyện thành bát đan, không phải dạng vừa đâu.
- Là tu sĩ Nam Hoang ta vẫn hi vọng ôn thần chiến thắng.
Đúng lúc này có một thanh niên từ xa chạy tới, bộ dáng vô cùng vội.
- Tìm được rồi, lần này giao chiến ôn thần nằm kèo dưới, đối phương chấp nữa giờ.
Trong trường hợp hai bên có cùng số đan dược và phẩm chất thì sẽ dựa vào thời gian luyện đan để phân định thắng bại, Trang Bất Phàm được đánh giá cao hơn nên nhà cái quyết định đưa thanh niên này lên kèo trên chấp Lâm Phong nữa giờ.
Một thanh niên nhíu mày.
- Chỉ có nữa giờ thôi sao?
- Ta còn tưởng là chấp nữa viên đan dược chứ.
- Các vị huynh đệ nghĩ thế nào?
Đám thanh niên im lặng một lúc rồi cùng chỉ tay lên trời, vẻ mặt thanh niên đặt câu hỏi phức tạp, trái tim hắn hướng về Nam Hoang nhưng lý trí lại hướng hắn về Tây Hoang, giờ phút này hắn không biết là nên chọn con tim hay là nghe lý trí.
Thanh niên gặm xong một cái bánh bao liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhỡ đám người bên cạnh.
- Các ngươi nên đặt cược vào Lâm Phong.
- Vì sao?
- Vì hắn là sư phụ ta.
Trên đường đến thánh thành Mạc Cương vừa đi vừa tu luyện, dù hắn đã rất tranh thủ nhưng khi đến thánh thành thì bên trong khách điếm đã không còn chỗ, hắn chỉ có thể tìm một chỗ bên ngoài thánh thành để nghĩ chân.
- Bây giờ sư phụ chắc chắn đang tập luyện cho trận chiến ngày mai ?
Nhắc đến Lâm Phong ánh mắt Mạc Cương hiện rõ sự cuồng nhiệt, sao khi đọc xong quyển đan thư mà sư phụ tặng thì bây giờ thái độ của Mạc Cương đối với Lâm Phong chỉ có thể dùng bốn chữ sùng bái mù quáng để hình dung.