Chương 263: Thánh cung chiêu đồ
Lâm Phong rời phòng, có Tuệ Vân sư tỷ bên cạnh thì hắn không cần phải lo, chỉ cần ném hết mọi chuyện cho sư tỷ là được.
- Tiểu Phong tử.
Hắn vừa đi được vài bước thì nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến, Lãnh Phi Dao không biết từ đâu chạy tới bên cạnh.
- Sư tỷ tìm đệ có chuyện gì sao?
- Ta nghe nói lần này đệ được tham gia tuyển chọn đệ tử cho Đan cung có đúng không?
- Đúng vậy.
- Cho ta đi cùng có được không?
Lâm Phong lắc đầu, hắn thừa biết mang vị sư tỷ này theo sẽ có bao nhiêu phiền phức.
- Chuyện này là do trưởng lão quyết định, đệ không thể giúp được.
- Đệ yên tâm, ta chỉ đi theo để quan sát, sẽ không xen vào nhiệm vụ của đệ.
Lãnh Phi Dao nhìn tên sư đệ bước đi liền đuổi theo.
- Ta nghe nói Thực Vi viên vừa đưa về mấy đầu yêu ngư, đệ có muốn dùng thử không?
- Mấy ngày trước Vạn Bảo các vừa nhập về vài món bảo vật.
- Hình như Thánh Đan các vừa trồng thêm mấy gốc linh dược
- …
Lâm Phong đột nhiên lấy ra hai cái túi trữ vật ném cho tiểu sư tỷ.
- Tặng cho tỷ.
- Gì đây?
Lãnh Phi Dao mở cái túi đầu tiên ra xem thì thấy có mấy chục gốc linh dược địa cấp, nàng vừa nhìn thấy vật phẩm bên trong cái túi thứ hai liền hưng phấn hét lên.
- OA… tiểu Phong tử, ta yêu đệ c·hết đi được.
- Đệ là hoa đã có chủ, tỷ đừng ảo tưởng nữa.
Bên trong túi trữ vật thứ hai có mười mấy món nữ trang lấp lánh, toàn bộ đều là pháp bảo phòng ngự Lâm Phong tìm được bên trong bảo khố, tuy không phải là tuyệt thế bảo vật nhưng rất hợp với vị sư tỷ này.
Lâm Phong vừa về đến phòng thì nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng trước phòng của hắn tâm sự.
- Xem ra Tuệ Vân sư tỷ đã rơi vào ma chảo của gian thương.
- Còn không phải là do mấy cái âm mưu quỷ kế của đệ hại sao.
Lãnh Phi Dao bỉu môi, trong thời gian Lâm Phong rời đi, Phong Viên liên tục bám theo Tuệ Vân, hai người này đi đâu cũng có đôi có cặp gần như không thể tách rời.
- Hành sự tại nhân thành sự tại thiên, tất cả đều là thiên ý.
Lâm Phong chỉ vẽ đường cho hươu chạy còn chạy được tới đâu thì phải xem vào tình cảm của gian thương giành cho Tuệ Vân.
Cách đó không xa, Phong Viêm đang tâm sự với Tuệ Vân chợt nghe được tiếng bước chân truyền đến, hắn ngẫn đầu nhìn thì thấy Lâm Phong và Phi Dao đang đi về phía bên này.
- Lâm sư đệ cuối cùng đệ cũng trở về.
- Sư huynh, sư tỷ tìm đệ có chuyện gì không?
- Lâu ngày không gặp nên sư huynh đến thăm sư đệ không được sao?
- Đa tạ sư huynh quan tâm.
Lâm Phong mỉm cười đáp lễ, hắn thà tin heo mẹ biết trèo cây còn hơn tin mấy lời của gian thương.
Tuệ Vân đứng bên cạnh mở lời.
- Lần này ta đến là để cùng đệ thương lượng về chuyện thánh cung chiêu đồ.
- Chuyện này sư phụ đã nói với đệ, tất cả sẽ nghe theo sự chỉ dẫn của sư tỷ.
- Chuyện này không vội, đệ vừa từ xa trở về nên nghĩ ngơi cho tốt, vài ngày sau tỷ sẽ tìm đệ trao đổi.
Lý Tuệ Vân vừa dứt lời liền lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Lâm Phong, bên trong có ghi lại chi tiết về quá trình chiêu đồ của thánh cung.
- Đa tạ sư tỷ quan tâm.
Lâm Phong nhìn đôi nam nữ trước mặt chuẩn bị rời đi lập tức ngăn lại.
- Sư huynh, sư tỷ đợi đã.
- Đệ còn chuyện gì không hiểu sao?
- Không có.
Lâm Phong lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho đối phương.
- Đây là chút tấm lòng của đệ, chúc sư huynh, sư tỷ vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.
Lý Tuệ Vân nghe hắn nói thoáng ngẫn người, hai má ửng đỏ, Phong Viêm bên cạnh nhanh tay thu lấy hai cái túi trữ vật.
- Đa tạ sư đệ.
- Không có gì.
- Ta nghe nói đệ đang tìm linh dược vẫn còn sinh mệnh có đúng không?
Lâm Phong gật đầu.
- Đúng vậy, nếu là loại có thể đột phá thiên cấp thì càng tốt.
- Chuyện này cứ để sư huynh lo.
Phong Viêm nói xong liền dẫn theo Tuệ Vân rời đi, Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhỡ tên sư đệ.
- Những lời gian thương nói tốt nhất đệ không nên tin.
- Đệ biết rồi.
Phi Dao nói vài câu với hắn rồi rời đi, Lâm Phong đẩy cửa phòng bước vào, cuối cùng sau bao nhiêu ngày tha hương thì hắn cũng đã trở về cái ổ của mình.
Lại thêm vài ngày trôi qua, Nam Hoang dần trở lại những ngày tháng yên bình, từ sao khi U Minh di tích kết thúc, Ma giáo hoàn toàn biến mất, dù ngũ đại thánh cung có phái người điều tra thì cũng không phát hiện được tung tích của bọn chúng.
Sau một thời gian truy tung không có hiệu quả, ngũ đại thánh cung tạm thời bỏ qua chuyện của Ma giáo, toàn bộ lực lượng tập trung cho đại hội chiêu đồ.
Thánh cung chiêu đồ được chia làm hai giai đoạn là vòng sơ loại và vòng đấu loại, tu sĩ chỉ cần đủ điều kiện sẽ được tham gia.
Vòng sơ loại diễn ra ở các đại thành trì, thánh cung sẽ tuyển ra những tu sĩ có tìm năng để tham gia vòng đấu loại.
Vòng đấu loại được tổ chức ở thánh cung, tu sĩ thông qua vòng sơ loại sẽ đấu với nhau đến khi đạt đủ số danh ngạch của thánh cung thì dừng lại.
Mỗi cung có số danh ngạch khác nhau, thông thường Chiến cung sẽ có nhiều danh ngạch nhất, Đan cung ít nhất, các cung còn lại chênh lệch không nhiều.
- Vậy lần này Đan cung chúng ta có bao nhiêu danh ngạch?
- Hai trăm danh ngạch.
- Chỉ có hai trăm danh ngạch thôi sao?
Bên trong căn phòng của Lâm Phong, lúc này hắn đang cùng với Tuệ Vân sư tỷ và gian thương thảo luận về vấn đề tuyển thêm nhân sự cho Đan cung.
Hai trăm là số danh ngạch dành cho cả chân truyền đệ tử, nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử cộng lại, tuy đan sư là chức nghiệp có ít tu sĩ nhất đại lục nhưng chỉ có hai trăm danh ngạch thật sự là quá ít.
Phong Viêm nhìn bộ dạng kinh ngạc của sư đệ liền mở miệng giải thích.
- Hai trăm đã là nhiều rồi, lần trước thánh cung chiêu đồ thì Đan cung chỉ có một trăm năm mươi danh ngạch.
Lý Tuệ Vân khẽ gật đầu, nếu không vì thú triều liên tục xuất hiện thì số danh ngạch của Đan cung sẽ không tăng lên.
- Ta đã thương lượng cùng với các vị chấp sự, hai mươi ngày nữa sẽ bắt đầu xuất phát, đệ có ý kiến gì không?
- Tất cả đều nghe theo sư tỷ.
Đối với chuyện chiêu đồ Lâm Phong hoàn toàn không có kinh nghiệm, ai làm sao thì hắn làm vậy thôi.
- Vậy đệ có cần chuẩn bị gì không?
- Đệ chỉ cần mang theo vài cái túi trữ vật là được.
Phong Viêm đang nói thì bị Tuệ Vân liếc một cái, hắn lập tức ngậm miệng.
- Đệ không cần lo, tỷ sẽ giúp đệ chuẩn bị.
- Đa tạ sư tỷ.
Sau khi thương lượng xong, Tuệ Vân và Phong Viêm đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Phong.
Giọng của lão đầu truyền đến.
- Chuyện chiêu đồ lão phu sẽ giúp tiểu tử ngươi.
- Đúng là khôn ba năm dạy một giờ.
Lâm Phong vỗ đầu, sao hắn lại có thể quên mất lão đầu, mấy đời chủ nhân trước của lão đều là kiêu hùng một phương nhất định tuyển qua vô số đệ tử, bây giờ chỉ tuyển có hai trăm tên đệ tử, dễ như chơi.
- Lão đầu bây giờ chúng ta nên làm gì trước đây?
- Luyện đan.