Chương 243: Tàn tích U Minh
Vài vạn năm trước, khi các thế lực bắt đầu phân chia lãnh thổ khắp đại lục, đứng đầu Nam Hoang lúc đó không phải là ngũ đại thánh cung mà lục đại thánh cung.
Trong số đó U Minh thánh cung có thực lực hoàn toàn vượt trội so với các thánh cung còn lại.
Sau một thời gian chung sống hòa bình, U Minh thánh cung bắt đầu có dã tâm bành trướng thế lực muốn thâu tóm Nam Hoang.
Bọn họ liên tục giao chiến với các thánh cung lân cận, trong vòng vài năm đã chiếm được mấy chục thành trì lớn nhỏ.
Ngũ đại thánh cung nhìn ra được dã tâm của U Minh thánh chủ nên đã liên kết lại với nhau, từ đó tình thế bắt đầu thay đổi.
Cuối cùng một trận đánh kinh thiên động địa đã diễn ra, theo cổ thư ghi lại thì trận chiến năm đó hai bên đánh nhau liên tục mười mấy ngày đêm, t·hi t·hể chất thành núi, huyết nhục chảy thành sông, một nữa tu sĩ của Nam Hoang đã bay màu khỏi đại lục, U Minh thánh cung cũng biến mất từ đó.
Sau trận đại chiến năm đó thực lực Nam Hoang tổn thất trầm trọng, đó cũng là nguyên nhân chính làm cho Nam Hoang trở thành Hoang Vực yếu nhất trong tứ Hoang.
Lâm Phong nhíu mày.
- Một cái thánh địa to như vậy làm sao có thể biến mất ?
- Chuyện này cổ thư không có ghi chép, lão phu đoán có thể là thủ đoạn của thánh nhân.
- Ý của lão là trong trận chiến năm đó thánh nhân cũng tham gia ?
- Có thể.
Thánh nhân chính là cường giả mạnh nhất trong cái thiên địa này, tuy Lâm Phong chưa từng gặp qua thánh nhân nhưng hắn đã từng nhìn thấy tôn giả xuất thủ, nghe nói một vị nhân có thể dễ dàng thổi bay cả đám tôn giả.
- Nếu là thủ đoạn của thánh nhân vậy thì không thể bỏ qua cái tàn tích này rồi.
- Đồng ý.
Một khi thánh nhân xuất hiện nhất định sẽ có đại sự xảy ra, không phải đánh nhau thì cũng là tranh giành bảo vật, thứ mà thánh nhân để ý chắc chắn không phải dạng vừa đâu.
Dù không đào được tuyệt thế bảo vật thì tìm được vài chục vạn linh thạch cũng được, hắn xoay người nhìn bạo nữ phía sau.
- Mấy ngày nữa ta sẽ đi đến Ma Lĩnh sơn mạch, ngươi có muốn đi cùng không ?
- Đi.
Phong Thanh Thanh không cần suy nghĩ liền trả lời, nàng đã thề bảo vệ cho tên dâm tặc này thì nhất định sẽ làm được.
Di tích lần này có thể liên quan đến thánh nhân nên phải chuẩn bị cẩn thận, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước tiên phải tìm hiểu xem có bao nhiêu thế lực sẽ tham gia.
Nghĩ đến đây Lâm Phong lại chuyển hướng, hắn biết một nơi có thể lấy được thông tin vừa nhanh vừa chuẩn xác.
Bên ngoài Ma Lĩnh sơn mạch, hắc khí thoát ra càng lúc càng nhiều, cả cái sơn mạch rộng lớn trãi dày mấy vạn dặm gần như đã bị hắc khí nhấn chìm.
Cách đó vài dặm có một đám lão đầu đang nhìn về phía sơn mạch, ánh mắt ẩn hiện lo lắng, một lão đầu trầm giọng.
- Lão phu cảm nhận được sát khí từ bên trong sơn mạch truyền đến.
- Có thể là của dư nghiệt U Minh.
- Không thể nào, U Minh thánh cung đã sụp đổ gần vạn năm làm sao có thể lưu lại dư nghiệt.
- Vậy lão nói xem là ai đang ở bên trong ?
Lão đầu nhíu mày, cho dù là thánh nhân cũng chỉ có thọ nguyên vài ngàn năm là cùng, nếu không phải là dư nghiệt của U Minh thì ai lại có thể phát ra sát khí mạnh mẽ đến như vậy.
Đúng lúc này có một nhóm người cưỡi yêu thú bay tới chỗ đám lão đầu, trên y phục có vẽ ký hiệu Ngự Thú thánh cung.
- Đám lão đầu này đến nhanh thật.
Trong số ngũ đại thánh cung thì tứ cung đã xuất hiện chỉ còn thiếu Trường Hà thánh cung, theo dự tính có lẽ vài ngày nữa tất cả thánh cung sẽ tập hợp.
Bên trong một căn phòng của Đan cung, Lâm Phong và đồng bọn đều có mặt đầy đủ.
Sau khi lấy được tài liệu liên quan đến tàn tích U Minh từ chỗ gian thương, Lâm Phong biết được ngũ đại thánh cung và một số thế lực lớn cùng với vô số tán tu cũng sẽ tham gia.
- Ta cũng muốn đi.
Lãnh Phi Dao là người đầu tiên mở lời, nàng suốt ngày chỉ quanh quẩn bên trong đan phòng đã chán muốn c·hết, bây giờ chính là thời cơ để nàng giải tỏa áp lực.
Lãnh Hàn Băng lập tức phản đối.
- Muội không được đi.
- Tại sao ?
- Ta không cho phép.
- Muội phản đối…
Phi Dao vừa hét lên thì cảm giác hàn khí tràn vào cơ thể, nàng im lặng đứng một bên, chỉ có đôi mắt là vẫn còn hoạt động.
Lâm Phong nhìn ánh mắt cầu cứu của tiểu sư tỷ chỉ có thể làm ngơ, vị sư tỷ này nên bỏ ở nhà sẽ tốt hơn.
- Lần này đệ sẽ tham gia di tích, sư huynh và sư tỷ có muốn đi cùng không ?
Tuệ Vân khẽ lắc đầu.
- Ta không đi.
Phong Viêm lập tức hùa theo.
- Ta cũng không đi.
Lúc này chỉ còn lại Hàn Băng, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.
- Ta đi.
Đúng như lão đầu dự đoán, chỉ cần Lâm Phong đi thì băng nữ chắc chắn sẽ đi theo.
Tuệ Vân sư tỷ chỉ thích luyện đan nên sẽ không đi, Tuệ Vân mà không đi thì gian thương cũng sẽ không đi.
Lâm Phong lấy ra vài tờ đan phương giao cho Phong Viêm.
- Phong sư huynh đây là vài loại đan dược đệ vừa tìm được, sư huynh xem có thể dùng được không ?
Phong Viêm nhận lấy đan phương, ánh mắt vừa liếc qua liền gật đầu.
- Sư đệ cứ yên tâm lên đường, chuyện đan dược ta và Tuệ Vân sư tỷ sẽ giúp đệ giải quyết.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, hồng y nữ tử từ bên ngoài bước vào.
- Các ngươi thương lượng thế nào rồi.
Linh Mộng đi tới ngồi bên cạnh Hàn Băng, ánh mắt nhìn qua Phi Dao đang đứng im, ngọc thủ vừa giơ lên hàn khí trong người Phi Dao liên biến mất.
- Phi Dao có muốn đi cùng tỷ tỷ không ?
- Không… muội muốn ở lại.
Lãnh Phi Dao vội lắc đầu, tuy nàng rất thích đi chơi nhưng không phải ai nàng cũng đi cùng, đi chung với yêu nữ thà ở nhà luyện đan còn sướng hơn.
Linh Mộng mỉm cười nhìn tên nam nhân đối diện.
- Hai ngày nữa sẽ khởi hành, lúc đó ta sẽ đến tìm ngươi.
- Ta phản đối.
- Đây là mệnh lệnh.
Nội quy thánh cung ghi rõ, toàn bộ đệ tử thánh cung không phân biệt cấp bậc đều phải nghe theo lệnh của thánh tử và thánh nữ.
- Hàn Băng thứ mà muội cần ta đã chuẩn bị xong, khi nào thì muội đến lấy ?
- Ngày mai.
- Ta sẽ ở thánh nữ phủ đợi muội đến.
Linh Mộng nói xong liền rời đi, Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của yêu nữ đến khi nàng đi mất bóng thì nhỏ giọng nói.
- Làm sao yêu nữ biết chúng ta ở đây nhỉ ?
- Là ta đã nói với nàng.
Lãnh Hàn Băng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lưu manh, ánh mắt vẫn lạnh như thường.
- Nếu ngươi không muốn đi cùng thì có thể ở lại với Phi Dao.
- Được đó.
Phi Dao nghe tỷ tỷ nói, đôi mắt to tròn rưng rưng nhìn tên sư đệ của nàng.
- Tiểu Phong tử ở lại với ta có được không ?
- Không được, lần này đệ nhất định phải đến được tàn tích U Minh.
- Đệ đúng là cái đồ vô lương tâm.
Lãnh Hàn Băng nhìn thấy ánh mắt kiên định của lưu manh trong lòng thoáng thất vọng, sở dĩ nàng nói Linh Mộng biết là hi vọng hắn có thể vì mâu thuẫn với thánh nữ mà chọn ở lại thánh cung.