Chương 240: Phong gia
Phong Viên Viên quay lại nhìn nữ nhi.
- Mẫu thân muốn nói chuyện riêng với hắn.
Phong Thanh Thanh nhìn mẫu thân bước vào phòng liền quay lại trừng với tên nam nhân phía sau.
- Ngươi dám nói lung tung thì đừng trách ta.
- Ngươi yên tâm, quân tử không nói xấu sau lưng.
Lâm Phong tiến vào bên trong phòng, ánh mắt đảo vài vòng xung quanh, căn phòng này khá đơn giản, ngoài một chút vật dụng thông thường thì chẳng có gì đáng giá.
- Xem ra vị bá mẫu này là một người giản dị.
Phong Viên Viên mỉm cười nhìn thanh niên trước mặt.
- Tiểu Phong ngồi đi.
Lâm Phong tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương.
- Không biết tiền bối có gì muốn nói với tiểu bối ?
- Lần này ta có thể rời cấm địa cũng nhờ có thánh chủ lệnh, ân tình của ngươi ta sẽ ghi nhớ.
- Thật ra thánh chủ lệnh đó là do Phong chấp sự đã trao đổi với tiểu bối.
Phong Viên Viên im lặng nghe Lâm Phong kể rõ đầu đuôi sự việc, so với những gì nàng biết cũng không khác bao nhiêu, thiện cảm đối với Lâm Phong lại tăng thêm vài phần.
- Tiểu Phong cảm giác Thanh Thanh nhà ta là người như thế nào ?
- Sao tiền bối lại hỏi chuyện này ?
- Từ khi bị giam vào cấm địa, thời gian ta ở bên cạnh Thanh Thanh không nhiều, sau khi trở ra lại nghe rất nhiều lời đồn không tốt về nữ nhi, ta không biết có nên tin hay không.
Lâm Phong nhíu mày, thời gian hắn ở bên cạnh bạo nữ chưa chắc đã nhiều hơn vị bá mẫu này.
- Hay là nhân cơ hội này tố cáo bạo nữ để uy tín của nàng bị hạ thấp.
Hắn suy nghĩ một lúc thì lắc đầu, ngậm máu phun người không phải là đạo quân tử.
- Tính tình của Phong chấp sự đúng là có chút không tốt, không giấu gì tiền bối, tiểu bối đã nhiều lần bị chấp sự h·ành h·ung.
- Đứa nhỏ này đúng là càng lúc càng không xem ai ra gì.
- Tiền bối bớt giận, tuy Phong chấp sự tính tình nóng lạnh thất thường nhưng lúc nào cũng nghĩ đến tiền bối.
Lâm Phong mang hết những chuyện mà Phong Thanh Thanh đã làm để cứu được mẫu thân của nàng kể ra, nhất là trận bạo nữ giao chiến với lão đầu bên trong Vô Cực bí cảnh được hắn cường điệu chẳng khác gì trận chiến với thú triều.
Phong Viên Viên im lặng một lúc.
- Ta sẽ nói với Thanh nhi để nó không đi tìm ngươi gây chuyện.
- Vậy tiểu bối xin đa tạ.
Sau khi trò chuyện với một lúc thì Phong Viêm tìm tới nói thức ăn đã chuẩn bị xong, Lâm Phong ở lại Phong gia ăn uống trò chuyện với đám lão đầu đến mấy canh giờ, cuối cùng bị Phong Thanh Thanh kéo đi.
Vừa về tới phòng, nàng liền trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi ăn nhiều như vậy không sợ bị nghẹn c·hết hả ?
- Ngươi thấy tu sĩ bị nghẹn c·hết bao giờ chưa ?
Lâm Phong mỉm cười đắt ý, hôm nay không chỉ được ăn chùa mà còn thu được không ít lợi ích, phần lớn là linh dược.
- Trưởng bối của ngươi cũng hào phóng thật, cả hồn dược cũng mang tăng.
- Bọn họ không phải trưởng bối của ta.
- Dù sao các ngươi cũng chung một dòng máu, có câu oan gia nên giả không nên kết.
- Ngươi biết gì mà nói.
Phong Thanh Thanh hét lên, ánh mắt tràn đầy căm hận.
- Chính bọn họ đã đẩy mẫu thân của ta vào cấm địa, làm cho ta và mẫu thân phải chia cách hơn hai mươi năm, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ.
- Vậy ngươi tính làm gì đám người đó ?
- Ta…
Lâm Phong nhìn bộ dáng bối rối của bạo nữ liền biết nữ nhân này chỉ mạnh miệng, nàng thật sự muốn trả thù thì đã lên kế hoạch từ lâu.
- Cho dù ngươi hận Phong gia còn mẫu thân của ngươi thì sao ?
- Mẫu thân nhất định cũng giống như ta.
- Làm sao người biết được ?
- Nếu một ngày ngươi bị ta đá vào cấm địa thì ngươi có hận ta không ?
Lâm Phong lắc đầu.
- Cái ngày đó sẽ không xảy ra đâu.
- Ngươi không biết suy nghĩ hử ?
- Tất nhiên ta biết, nếu một ngày ngươi và Phong gia đánh đến kẻ c·hết người sống thì mẫu thân của ngươi có vui không, nếu ngươi không mai gặp chuyện thì mẫu thân của ngươi có vui không, nếu ngươi nhìn từng người thân ngã xuống thì ngươi có vui không?
- Bọn họ không phải người thân của ta.
Phong Thanh Thanh xoay người đi, nàng chưa từng nghĩ nhiều như vậy, từ trước đến giờ nàng chỉ suy nghĩ làm sao để cứu được mẫu thân.
Lâm Phong tiếp tục châm lửa.
- Nếu năm đó Phong gia không đẩy mẫu thân của ngươi vào cắm địa thì có lẽ ngươi đã không còn cơ hội gặp lại mẫu thân, ngươi là chấp sự thánh cung chắc biết rõ s·át h·ại đồng môn sẽ bị xử như thế nào.
- Nhưng lúc đó mẫu thân của ta chỉ vô tình.
- Ai mà biết được.
- Ngươi có ý gì ?
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn tên khốn trước mặt, khí tức vương giả bắt đầu bùng nổ.
Lâm Phong vẫn thờ ơ, bộ dáng bất cần.
- Ngươi tận mắt nhìn thấy mẫu thân ngươi bị đ·ánh c·hết, lúc đó ngươi sẽ làm gì ?
- Người nào động đến mẫu thân của ta thì ta sẽ lập tức g·iết c·hết kẻ đó.
- Đấy, chính là như vậy, đó gọi là mẹ nào thì con nấy.
Phong Thanh Thanh ngẩn người, chuyện của mẫu thân là nàng nghe được từ chỗ tộc trưởng, nếu người rơi vào tình cảnh đó là nàng thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Lâm Phong cảm giác khí tức của bạo nữ đã có dấu hiệu giảm xuống liền đuổi khách.
- Không còn gì nữa thì mau đi đi, ta còn phải tu luyện.
Phong Thanh Thanh xoay người rời đi, nàng vừa bước cửa phòng thì quay lại nhìn hắn.
- Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm gì ?
- Ta không phải là nữ nhân.
- Ngươi…
- Ta cũng không còn người thân, những thứ mà ngươi câm ghét đôi khi lại là những thứ người khác mơ ước.
Lâm Phong đóng cửa phòng, trong đầu chợt nhớ về một ngày của mười mấy năm trước, đó là ngày phụ mẫu của hắn tiến vào Hoang Nguyên sau đó không bao giờ trở lại.
- Làm người tốt đúng là không dễ chút nào.
- Tiểu tử ngươi hôm nay không giống bình thường, bị ai nhập hả ?
- Gần đây nhân phẩm của ta không tốt, muốn tích chút công đức để giải hạn.
Sáng hôm sau, Lâm Phong chạy tới Vạn Bảo các mua chút vật phẩm, trước tiên là đến chỗ giao dịch linh dược, hắn chỉ vừa lượn hai vòng đã bay mất cả vạn trung phẩm linh thạch.
- Lão đầu số linh dược này thật sự có thể luyện hóa hồn thạch sao ?
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe nói có người dùng đan đỉnh để luyện chế khoáng thạch, không biết sẽ luyện thành thứ gì nữa.
Sau khi mua một ít linh dược thì hắn đi tới chỗ giao dịch yêu đan, một tiêu là loại hàng địa cấp, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Giá một viên địa cấp yêu đơn thấp nhất là 1000 trung phẩm linh thạch, Lâm Phong bỏ ra 10 vạn trung phẩm linh thạch để mua mấy chục viên địa đơn.
Phong Thanh Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy chỉ nhíu mày rồi thôi, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ tên khốn này an toàn còn chuyện hắn mua thứ gì đâu liên quan đến nàng.
Mua xong yêu đơn Lâm Phong lại chạy tới chỗ giao dịch binh khí tìm mua một số tài liệu rồi rời đi, chưa tới một canh giờ lão đầu đã đốt hết một nữa số linh thạch của hắn.