Chương 231: Vô Cực bí cảnh
Lâm Phong thu lại trận bàn sau đó lấy một ít thổ nhưỡng dưới gốc thánh thụ rồi rời đi, hắn vừa chạy vài bước thì cảm giác phía sau có người đuổi theo.
- Ngươi theo ta làm gì?
- Ta sợ ngươi b·ị t·hương lại đổ lỗi cho ta.
Phong Thanh Thanh nói được làm được, trong vòng 10 năm nàng sẽ không để ai tổn thương tên dâm tặc này.
- Ngươi không cần lo, ta có ảnh điêu đi theo là được.
Lâm Phong nói xong liền cưỡi Thiên Ảnh ma điêu đi mất, Phong Thanh Thanh đứng phía sau nhìn theo, tuy tốc độ của nàng nhanh hơn ảnh điêu nhưng lại không thể chạy lung tung trong đại trận.
Thiên Ảnh ma điêu bay được một canh giờ thì đến chỗ của vô cực linh căn, trước mặt Lâm Phong là một sơn mạch vừa cao vừa lớn.
- Lão đầu chính là chỗ này sao?
- Không sai.
- Lão có thể nói cụ thể một chút không?
- Vô cực linh căn chắc chắn nằm trong dãi núi trước mặt.
Lâm Phong cũng biết linh căn nằm trong sơn mạch, cái hắn muốn biết là vị trí cụ thể chứ đâu phải từ ngữ cụ thể.
Hắn lấy một ít thổ nhưỡng lấy được dưới gốc thánh thụ nuốt xuống rồi cưỡi ảnh điêu tiến vào sơn mạch.
Bên trong thổ nhưỡng mang theo một ít hương vị của thánh thụ, Lâm Phong có thể dựa vào thứ này để đánh lừa đại trận dẫn dụ linh căn, chỉ cần đến gần linh căn vài dặm thì cơ thể sẽ cảm giác được.
Lâm Phong bay vòng quanh sơn mạch còn lão đầu thì quan sát địa thế, thiên địa kỳ trận muốn giấu linh căn nhất định sẽ tìm một chỗ có hiểm địa để ẩn giấu.
Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong đã bay mấy chục vòng quang sơn mạch vẫn không tìm được thứ gì, hắn bắt đầu hoài nghi.
- Lão đầu có khi nào cái đại trận này là do ai đó bài ra không?
- Lão phu sống mấy chục vạn năm chưa từng nhìn thấy tên trận sư nào có thể bài ra loại trận thế này.
- Có khi nào gốc thánh thụ kia thông linh rồi không?
Lão đầu trầm ngâm, không phải thứ gì lão cũng biết được, vô cực thánh thụ sống hơn mấy vạn năm có thể thông linh cũng là chuyện bình thường.
- ẦM…
Đúng lúc này đại địa chấn động, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Mau cảm ứng linh căn.
Lâm Phong lập tức làm theo, hai mắt hắn chợt nhìn về một ngọn núi gần đó.
- Linh căn ở chỗ kia.
Thiên Ảnh ma điêu lập tức bay tới chỗ chỉ định, cảm giác của Lâm Phong càng lúc càng mạnh, hắn đi đến trước một khối cự thạch thì dừng lại, ánh mắt kinh ngạc.
- Không ngờ linh căn của thánh thụ lại lớn như vậy?
Khối cự thạch trước mặt cao gần bằng hắn, nhìn qua có vẻ rất bình thường không ngờ lại là bảo vật kinh thiên, giá trị hàng chục vạn thượng phẩm linh thạch.
- Tiểu ngốc tử thứ đó không phải linh căn.
- Không thể nào, ta cảm giác được khối cự thạch này chính là linh căn.
- Vô cực linh căn nằm bên trong cự thạch.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Không cần biết có phải là linh căn hay không trước tiên cứ thu vào rồi tính, sau khi lấy được cự thạch Lâm Phong cưỡi thiên ảnh ma điêu trở lại tâm trận, trên đường đi hắn liên tục ca ngợi lão đầu.
- Làm sao tiền bối biết được lúc đó linh căn sẽ xuất hiện ?
- Đoán.
- Tiền bối anh minh thần dũng, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Thật ra lúc đó lão đầu cảm giác được đại trận bị công kích có lẽ là do đám người kia làm ra, một khi đại trận gặp phải công kích có thể xuất hiện khe hở, vị trí của linh căn sẽ bị lộ trong thời gian ngắn.
Cách đó hơn trăm dặm, Lý Hạo Nhiên trừng mắt nhìn lão đầu đối diện.
- Triệu lão đầu chẳng phải ta đã nói không được công kích đại trận rồi sao ?
- Rõ ràng là ngươi không thể phá trận còn đổ thừa cho lão phu.
- Lão thì biết cái gì mà nói.
- Lão phu không muốn đi nữa, trả linh thạch đây.
Đám lão đầu bắt đầu xung đột, gần một tháng trời bị vây trong đại trận thử hỏi ai mà không nóng máu, Lý Hạo Nhiên cũng đã không giữ được bình tĩnh, lão ném túi trữ vật cho đối phương.
- Linh thạch của lão đây.
Lão đầu nhận lấy túi linh thạch liền hét lớn.
- Các vị đạo hữu, thời gian không còn nhiều cho dù có đến được chỗ thánh thụ cũng không thể tu luyện, không bằng chúng ta xong ra bên ngoài tìm kỳ ngộ cho bản thân.
- Triệu lão đầu, có phải lão muốn kiếm chuyện với ta không ?
Lý Hạo Nhiên chỉ tên lão đầu trước mặt, đám người này mà rời đi thì kế hoạch của lão không phải sẽ thất bại sao.
Đám lão đầu nhìn nhau, bây giờ có tới được chỗ của thánh thụ thì cũng chẳng làm ăn được gì, không bằng ra ngoài tìm chút kỳ ngộ.
Một lão đầu bước tới.
- Lý lão đầu trả linh thạch cho lão phu.
- Lão phu cũng muốn ra ngoài.
Lý Hạo Nhiên nhìn một đám lão đầu trước mặt, một mình lão không thể cân hết đành phải giao ra linh thạch.
Sau khi nhận lại linh thạch thì đám lão đầu lại phát hiện ra một vấn đề là bọn họ không thể phá trận, cả đám nhìn về phía Lý Hạo Nhiên.
- Các ngươi…
Dưới gốc đại thụ, Lâm Phong vừa tu luyện vừa nghe lão đầu thông báo tình hình, không hiểu vì sao đám người kia lại đổi hướng rời đi.
- Như vậy càng tốt, không có ai đến giành chỗ với lão tử.
Thời gian một tháng trôi qua, hôm nay chính là ngày Vô Cực bí cảnh đóng cửa, lão chấp sự nhìn thấy ngọc bài truyền tống đã đủ số lượng liền khởi động truyền tống trận đưa tất cả về thánh cung.
Lâm Phong vừa bước ra khỏi truyền tống trận thì nhìn thấy mấy vị chấp sự Cửu Huyền đứng đợi, hắn còn chưa hiểu đám người này sao lại ở đây thì một vị chấp sự bước tới.
- Toàn bộ đệ tử Cửu Huyền thánh cung lập tức trở về.
Sáng hôm sau, trên dưới Cửu Huyền tập trung ở chủ cung, nơi này có một cái truyền tống trận nối thẳng từ Vô Cực thánh cung đến Cửu Huyền thánh cung.
Lâm Phong theo sau đoàn người vào trận, đến bây giờ hắn vẫn cảm giác kinh ngạc khi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong thời gian bí cảnh mở ra.
Ma giáo tập kích, thú triều liên tục xuất hiện, phong linh bị phá giải, tất cả đều là những chuyện kinh thiên động địa.
Lão đầu thở dài.
- Xem ra những ngày tháng yên bình sắp kết thúc, tiểu tử ngươi không còn nhiều thời gian.
- Lão đầu đừng có nói những lời xui xẻo như vậy chứ, quân tử như ta nhất định sẽ được thượng thiên phù hộ.
- Lần này thượng thiên cũng không độ nổi tiểu tử ngươi.
Ma giáo sử dụng yêu thú để tiêu hao thực lực của thánh cung rõ ràng bọn họ muốn làm ngư ông đắt lợi, một khi thời cơ đến đại chiến sẽ xảy ra, lúc đó muốn chuẩn bị cũng không kịp nữa.
Lâm Phong là đệ tử của thánh cung đương nhiên phải tham gia đại chiến, với thực lực của hắn muốn toàn thay từ chiến trường trở về thật sự rất khó.
Hắn nghe lão đầu nói một lúc, vẻ mặt đã bắt đầu hoảng loạn, nhân sinh tươi đẹp của hắn chỉ vừa bắt đầu sao có thể kết thúc như vậy.
- Tiền bối có cao kiến gì không ?
- Sống c·hết có số, tiểu tử ngươi có tâm nguyện gì thì mau làm lẹ đi.
Lâm Phong càng nghe càng hoang mang, sau khi từ bí cảnh trở ra hắn đã nhận thức được thực lực bản thân vẫn còn yếu kém, chỉ đối đầu với một lão đầu cấp bậc vương giả cũng không thể thoát thân.
Đại chiến bùng nổ, toàn bộ tôn giả, vương giả Nam Hoang gần như sẽ tham chiến, vừa nghĩ đến thôi đã thấy đao tim.