Thiên La

Chương 230: Vô Cực bí cảnh




Chương 230: Vô Cực bí cảnh

Lý Hạo Nhiên hừ lạnh, lão lấy một khối thạch gần đó lên quan sát, rõ ràng là huyễn thạch sao lại biến thành hỏa trận, chẳng lẽ cái trận pháp này còn biết ngụy trang.

- Một ít tiểu kế sao có thể làm khó lão phu.

Nếu là hỏa trận thì chỉ cần dung linh lực hộ thể là có thể vượt qua, sau khi qua được hồ dung nham thì trước mặt lại xuất hiện một ngọn cư sơn, bên trên có vô số hỏa thụ, giống như một ngọn núi đang b·ốc c·háy.

Một lão đầu nhìn qua Lý Hạo Nhiên.

- Lý lão đầu có mang theo y phục để thay không?

- Nhìn lão phu phá trận mà học hỏi.

Lý Hạo Nhiên đi tới gần hỏa thụ, cảm giác nóng bỏng truyền đến rõ ràng không phải huyễn ảnh, lão vừa bước tới thì đại địa truyền đến chấn động, sắc mặt đại biến.

- Mau lui lại.

Đại phong thổi tới, vô số hỏa diệp bay về phía đám người bên dưới.

- Cẩn thận hỏa diệp, đừng để bọn chúng chạm vào.

Một khi bị hỏa diệp chạm vào linh lực sẽ nhiễm hỏa khí, khi đi qua hỏa lâm sẽ dẫn đến hỏa thụ công kích, kỳ trận vây khốn.

Lâm Phong đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, đại phong vừa rồi là do Phong Thanh Thanh tạo ra.

- Thế nào, có hả giận không?

- Cảm giác không tệ.

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn lưu manh.

- Tiếp tục như vậy các vị trưởng lão sẽ không thể đi tiếp.

Bên trong đám người phía dưới có cả trưởng lão, chấp sự, thánh tử, đệ tử của Cửu Huyền thánh cung, số lượng còn không ít.

Linh Mộng mỉm cười.

- Muội không cần quan tâm đến bọn họ, một khi đã tranh giành kỳ ngộ dù là đồng môn cũng không thể nương tay.



- Nhưng…

- Đám lão đầu đó đến được chỗ thánh thụ thì tên nam nhân ngốc của muội sẽ bị đá đi.

Càng ngồi gần thánh thụ thì lợi ít càng lớn, nếu toàn bộ tu sĩ đến được chỗ của thánh thụ thì không chỉ Lâm Phong mà cả nàng cũng không có vị trí để tu luyện.

Nam Cung Như Mộng chỉ đứng bên cạnh quan sát, dù sao trong đám người bên dưới cũng không có tu sĩ Trường Hà.

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Phong để Thiên Ảnh ma điêu ở lại quạt gió một lúc còn hắn thì tiếp tục đi về phía của thánh thụ, từ trên đỉnh hỏa phong có thể nhìn thấy bạch quang phía xa.

Hai ngày trôi qua, Lâm Phong thuận lợi đến dưới chân núi, vô cực thánh thụ chính là đang ở bên trên đỉnh của ngọn núi này, vừa đến nơi hắn có cảm giác linh hồn như được thanh tẩy.

- Lão đầu tiếp theo đi đường nào đây?

- Tiểu tử ngươi thích đường nào thì đi đường đó.

Nơi hắn đứng là tâm của đại trận, trước mặt đã không còn nguy hiểm.

- Phía trước đã không còn trận pháp, có thể yên tâm l·ên đ·ỉnh.

Lâm Phong nói xong liền đi tới vách đá gần đó, ánh mắt hắn lướt qua vài lần cuối cùng dừng lại trên một khối cự thạch, hắn vận linh lực xoay khối cự thạch một vòng rồi rời đi.

Trên đỉnh núi có một gốc bạch thụ tỏa ra ngân quang lấp lánh, đại thụ chỉ cao hơn mười trượng, cành lá không nhiều nhưng tạo cho người bên cạnh một cảm giác mênh mông vô tận.

- Đây chính là thánh thụ sao?

- Nó đó.

Lão đầu khẳng định, gốc đại thụ trước mặt Lâm Phong chính là một trong những báo vật trân quý nhất của thiên địa, thứ này cũng chính là tâm của thiên địa kỳ trận.

Khi Lâm Phong lên đến đỉnh núi thì mọi người đã tìm được vị trí tu luyện, chỉ có băng nữ là vẫn đứng một bên ngắm nhìn thánh thụ, thật ra là nàng đang chờ đợi hắn.

- Hàn Băng sư tỷ đệ có một thứ muốn tặng cho tỷ.

Lâm Phong lấy ra mấy cái trận bàn ném xuống thành một vòng tròn.



- Sư tỷ thử ngồi vào tu luyện xem.

Lãnh Hàn Băng bước vào vòng tròn nàng lập tức cảm nhận được sự khác biệt, nếu bên ngoài vòng tròn là hạ phẩm linh thạch thì bên trong chính là trung phẩm linh thạch.

Lâm Phong nhìn lão bà đã bắt đầu tu luyện, hắn lại đi vòng quanh thánh thụ, đột nhiên yêu nữ xuất hiện trước mặt dọa hắn hết hồn.

- Sao ngươi không tu luyện đi.

Linh Mộng mỉm cười.

- Ngươi thật sự không biết?

Lâm Phong buồn bực lấy ra mấy cái trận bàn đưa cho nàng.

- Đừng có làm phiền ta.

Linh Mộng sau khi lấy được trận bàn liền chạy tới chỗ Hàn Băng tu luyện, Lâm Phong tiếp tục đi xung quanh thánh thụ.

- Lão đầu có cách nào bỏ tên này vào cổ nhẫn không ?

- Không.

Một khi thánh thụ không còn, thiên địa kỳ trận biết mất, những thứ bên trong đại trận cũng sẽ sụp đổ.

Vô cực thánh thụ không thể lấy được đây là chuyện nằm trong dự đoán của lão đầu, một tiêu của Lâm Phong chính là linh căn của thánh thụ.

Thánh thụ tồn tại qua hàng vạn năm nhất định sẽ xuất hiện linh căn nhưng linh căn sẽ được thiên địa kỳ trận bảo vệ, muốn tìm cũng không dễ.

- Lão đầu đã tìm ra chưa ?

- Có một tin tốt và một tin xấu, tiểu tử ngươi muốn nghe tin nào trước.

- Tin tốt.

- Nơi này chắc chắn có linh căn.

Lâm Phong hít một hơi để chuẩn bị tâm lý.



- Tin xấu là gì ?

- Khả năng tìm được là không cao.

Hai bên chia ra hành động, Lâm Phong tìm một chỗ tu luyện còn lão đầu thì đi tìm linh căn, dù không tìm được linh căn thì hắn cũng không thể tay trắng rời đi.

Cách đó khá xa, Lý Hạo Nhiên càng đi càng cảm giác không đúng, thiên địa kỳ trận liên tục biến ảo, tốc độ thay đổi nhanh đến mức khó tin, lão còn chưa phá xong trận pháp này thì đã rơi vào trận pháp khác.

- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra.

Trước khi l·ên đ·ỉnh núi, Lâm Phong đã đảo ngược trận pháp biến lối vào thành lối ra và ngược lại, tuy cách này không thể vây khốn được Lý Hạo Nhiên nhưng có thể làm tốn của lão rất nhiều thời gian.

Cứ ba ngày một lần Lâm Phong lại đảo ngược trận pháp, hơn nữa tháng trôi qua đám người ngũ đại thánh cung vẫn chưa đến được chỗ thánh thụ, đám lão đầu đã dần mất niềm tin vào đám trận sư nên bắt đầu b·iểu t·ình.

Trong lúc tức giận, một lão đầu đã ra tay t·ấn c·ông đại trận, hai ngọn cự sơn bị lão phá nát làm cho cả đám bị vây khốn, phải đến ba ngày sau thì đám trận sư mới tìm được cách thoát thân.

Dưới gốc vô cực thánh thụ, Lâm Phong nhờ vào trận pháp gia tăng thánh khí, trong một thời gian ngắn hắn đã đốn ngộ rất nhiều thứ, cả tu vi và đan đạo cùng lúc tăng lên như diều gặp gió.

Linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu b·ạo đ·ộng, đây là dấu hiệu tu sĩ sắp đột phá, Lâm Phong lấy ra mấy viên trung phẩm linh thạch hấp thu, khí tức không ngừng tăng lên.

- ẦM…

Cả người hắn bao trùm trong hỏa ảnh, hào quang càng lúc càng sáng khiến cho đám người bên cạnh nhíu mày.

Lãnh Hàn Băng ngồi gần hắn nhất, thần thức của nàng mở rộng, chỉ cần có người tiến lại gần lưu manh thì nàng sẽ ngay lập tức biết được.

Linh Mộng nhìn tên khốn trước mặt, ánh mắt hiện rõ phẫn nộ, tên này đột phá không sớm không muộn vừa đúng lúc nàng rơi vào đốn ngộ.

- Nhất định là hắn cố tình.

Nữa giờ trôi qua, hỏa quang dần tan biến, Lâm Phong bắt đầu ổn định lại khí tức, hắn vừa mở mắt thì giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử đã tìm được vô cực linh căn.

- Thật sao, ở đâu vậy ?

- Cách nơi này 20 dặm về phía bắc.

- Tiền bối thật sự quá đỉnh.

Thật ra lần này không phải là công của lão đầu, nhờ có đám người kia công kích đại trận làm cho vị trí của vô cực linh căn lộ ra, tuy chỉ trong một thời gian ngắn nhưng vẫn bị lão đầu phát hiện.