Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 229: Vô Cực bí cảnh




Chương 229: Vô Cực bí cảnh

Lâm Phong nghe lão đầu nói liền hiểu ra vấn đề, bên cạnh hắn không chỉ có Nam Hoang nhị mộng mà còn có cả băng nữ và bạo nữ, mỗi người đều là tuyệt thế mỹ nhân.

Sau khi từ chỗ Nam Cung Như Mộng biết được mọi chuyện, Lâm Phong bắt đầu cảm thán, không ngờ có thể gặp được đồng đạo ở đây.

- Biết vậy lão tử đã sớm chạy tới nơi này.

- Ý trời.

Lão đầu cũng tiết hùi hụi, thử nghĩ mà xem mỗi người 500 khối thượng phẩm linh thạch thì chỉ cần mười người là đủ mua được số hồn thạch lão cần.

Lâm Phong mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh.

- Nam Cung sư tỷ bây giờ đệ sẽ tiến vào kỳ trận, tỷ có muốn đi cùng không?

- Lâ·m đ·ạo hữu cũng biết phá trận?

- Thật ra đệ biết rất nhiều thứ.

Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn ngực trái của nàng, hắn nhớ không lầm thì nơi đó có một chấm đỏ, không biết là thứ gì.

Nam Cung Như Mộng theo bản năng lui lại, hai má thoáng ửng hồng.

- Vậy làm phiền Lâ·m đ·ạo hữu.

- Không phiền, sư tỷ có thể dẫn theo đồng môn cùng đi, đệ chỉ lấy mỗi người 100 khối thượng phẩm linh thạch.

Sau một lúc thương lượng thì chỉ có Nam Cung Như Mộng tin tưởng Lâm Phong, cảm giác của một nữ nhân nói cho nàng biết hắn sẽ phá được kỳ trận.

Lâm Phong vừa bước tới chân núi thì bị hai thanh niên chặn lại.

- Mỗi người 500 khối thượng phẩm linh thạch.

- Hai vị huynh đệ đừng hiểu lầm, ta không có ý định nhờ người phá trận.

Hai thanh niên liếc nhìn nhau sau đó để Lâm Phong đi vào, đám đệ tử bên ngoài thấy vậy liền nhắm mắt cầu nguyện.

- Thượng thiên có mắt đừng để tiểu tử này phá được trận pháp.



- Để hắn có đường vào mà không có đường ra.

- Các vị yêu thú đạo hữu xin hãy thay trời hành đạo.

Lâm Phong bước đến chân núi thì nhìn thấy một thông đạo tối đen, hắn dừng lại một lúc rồi bước vào.

Thiên địa kỳ trận biến ảo theo thời gian, mỗi ngày trôi qua địa thế của trận pháp sẽ thay đổi một ít, cùng một vị trí hôm nay là an toàn nhưng ngày mai có thể gặp nguy hiểm.

- Không ngờ trên đời lại có một loại trận pháp kỳ dị như vậy.

- Chuyện vui còn ở phía sau.

Lâm Phong đi được một lúc thì phía trước xuất hiện tia sáng, hắn vừa ra khỏi thông đạo thì nhìn thấy vô số đại thụ, mỗi gốc cao đến mấy chục trượng che hết cả trời.

- Lão đầu bây giờ đi kiểu gì đây?

- Tiểu tử ngươi đi theo lời của lão phu là được, nhớ là không được chạm vào đại thụ.

- Hiểu rồi.

Phía trước hoàn toàn không có đường đi, đại thụ che kín tầm nhìn, nơi này chẳng khác gì một cái mê cung vô tận.

Lâm Phong đi được một lúc thì dừng lại, hắn chỉ vào đại thụ trước mặt.

- Phong hộ vệ mau hạ tên này cho ta.

Phong Thanh Thanh vẫn đứng im bất động, nàng chỉ nói sẽ bảo vệ hắn chứ không đi làm sai vặt cho hắn.

Lâm Phong nhìn yêu nữ bên cạnh.

- Tên này giao cho ngươi.

- Bây giờ tâm trạng ta không tốt, lỡ đánh nhầm đại thụ thì không được trách ta.

Bộ dáng của yêu nữ rõ ràng là không muốn động thủ, nữ nhân này không chịu bỏ công bây giờ lại không chịu bỏ sức, đúng là đáng giận.

Nữ nhân không nhờ được, Lâm Phong đành phải tự thân vận động, hắn lấy ra đại đao chém vào gốc đại thụ.



Đại thụ cao gần trăm trượng ngã xuống mở ra một lối đi, Lâm Phong nhảy lên thân cây tiếp tục đi tới, sao khi đến cuối cây hắn lại hạ thêm một gốc đại thụ cứ như vậy mà đi.

Nữa giờ trôi qua, Lâm Phong thoát khỏi đám đại thụ, trước mặt hắn là một thảo nguyên rộng lớn có nhìn mỏi mắt cũng không thấy điểm cuối.

- Đây nhất định là ảo giác.

- Không sai, thảo nguyên trước mặt tiểu tử ngươi là do một loại khoáng thạch tạo thành.

- Khoáng thạch cũng biết bài trận?

- Tiểu tử ngươi thử phong ấn linh lực sẽ hiểu.

Lâm Phong làm theo lời lão đầu phong ấn linh lực, thảo nguyên trước mặt lại biến thành một cái vách núi, cách đó không xa là một cái vực thẳm sâu không thấy đáy.

Nguyên nhân xuất hiện ảo cảnh là vì xung quanh nơi đây có rất nhiều mê hồn thạch, Lâm Phong định đào vài khối nhưng bị lão đầu ngăn cản, lúc này không thể dùng linh lực nếu chỉ dùng sức người sẽ lãng phí thời gian.

- Phía trước là ảo cảnh chỉ cần phong ấn linh lực sẽ không bị ảnh hưởng.

Sau khi phong ấn linh lực, cả đám cưỡi lên Thiên Ảnh ma điêu bay đi, theo lời lão đầu thì cái huyễn trận này không ảnh hưởng đến yêu thú.

Nữa giờ trôi qua, Thiên Ảnh ma điêu bay tới đỉnh núi, nơi đây ngoài đại thụ thì không có gì, ngọn cự sơn này chỉ là cửa ải đầu tiên của kỳ trận, muốn tiến vào đại trận còn phải đi qua thêm vài ngọn núi.

Hôm sau, trong lúc Lâm Phong phá trận thì nhìn thấy mấy trăm người đi phía trước, dẫn đầu chính là lão đầu đã đánh trọng thương Phong Thanh Thanh.

Linh Mộng cũng thấy đám người phía trước, ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn Lâm Phong, đám lão đầu kia xuất phát trước mấy canh giờ mà vẫn bị đuổi kịp, chứng tỏ trình độ phá trận của Lâm Phong còn vượt qua cả trận sư Ngự Thú thánh cung.

Nam Cung Như Mộng ngồi phía sau ánh mắt ẩn hiện linh quang, vẻ mặt Phong Thanh Thanh hiện rõ thù hận, một chưởng của lão đầu ngày sau nàng sẽ trả đủ.

Đột nhiên giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Có muốn chơi đám tiểu tử đó một vố không?

- Chơi kiểu gì?

- Ngươi nghĩ thử xem nếu bọn chúng không tới được chỗ của thánh thụ thì sao?

- Thì xác định.



Trước khi vào kỳ trận Lý Hạo Nhiên đã thu không ít linh thạch nếu như không thể đưa toàn bộ đám lão đầu tới bí cảnh thì chắc chắn lão phải ói hết linh thạch ra.

Lâm Phong ra lệnh cho Thiên Ảnh ma điêu đi chậm lại tránh để bị đám người phía trước phát hiện, đợi bọn chúng tiến vào khe núi liền cho ảnh điêu tăng tốc.

Cách đó không xa, Lý Hạo Nhiên cưỡi yêu cầm bay vào một cái khe núi, trong lòng lão lúc này vô cùng đắt ý.

- Người ngang trình với lão phu e là không còn ai.

Vô Cực bí cảnh vừa mở ra, lão đã phái người dùng tốc độ nhanh nhất để xác định vị trí của thánh thụ, sau đó lão lén vào trong kỳ trận bài thêm mấy cái trận pháp làm cho đám trận sư đến sau không biết đường mà phá giải, kết quả thu được ngoài sức mong đợi.

Đúng lúc này đại địa khẽ chấn động, cự thạch hai bên khe núi đột nhiên rơi xuống.

- Có chuyện gì?

- Động đất hả?

- Không xong rồi, lối đi đã bị chặn.

Phía trước có một khối cự thạch chắn ngang khe núi làm cho đám người không thể đi tiếp, cự thạch trên núi không ngừng rơi xuống nếu không kịp thoát ra thì sẽ bị đá đè tập thể.

Một lão đầu giơ ra đại thủ muốn phá vỡ cự thạch liền bị Lý Hạo Nhiên chặn lại.

- Không được sử dụng linh lực nếu không sẽ bị đại trận vây khốn.

- Lý lão đầu bây giờ phải làm sao?

- Tạm thời lui lại.

Cách đó không xa, Lâm Phong cưỡi ảnh điêu tiến vào một khe núi gần đó, trước tiên hắn sẽ tìm cách vượt lên, sau đó sẽ thay đổi toàn bộ trận pháp phía trước.

Phía sau khe núi là một cái hồ lớn, bên dưới hồ tràn đầy dung nham đang sôi sục, Lý Hạo Nhiên vừa nhìn liền phán.

- Chỉ là ảo trận, mọi người không cần sợ.

Lão liếc nhìn tên đệ tử bên cạnh, thanh niên hiểu ý liền phong ấn linh lực cưỡi yêu cầm bay qua, vừa đến giữa hồ thì y phục trên người bị đốt thành tro, xuân quang xạ tiết, thanh niên nhanh tay kích hoạt truyền tống ngọc bài rồi biến mất.

Một lão đầu ở phía sau nhíu mày.

- Đám tiểu bối thời này đúng là bạo dạng.

- Tiểu tử này còn không bằng một gốc của lão phu thời trai trán.

- Lý lão đầu muốn khoe hàng cũng phải chọn lựa một chút, đừng có tùy tiện như vậy.