Thiên La

Chương 228: Vô Cực bí cảnh




Chương 228: Vô Cực bí cảnh

Sáng hôm sau, Thiên Ảnh ma điêu bay khỏi sơn mạch hướng về phía vô cực thánh thụ, trên đường đi Lâm Phong ghé thăm không ít động phủ của yêu thú.

Có vương giả bên cạnh bảo vệ, hắn dễ dàng càn quét toàn bộ gia sản của đám yêu thú nhưng không đuổi tận g·iết tuyệt, ngày sau trở lại còn có nơi để ghé qua.

Bên cạnh việc thăm hỏi yêu thú thì hắn còn cùng với tu sĩ giao dịch hồn thạch, lúc này số lượng khoáng thạch trong người Lâm Phong đã hơn ngàn cân, trong đó có hơn trăm cân diệt hồn thạch.

Với số hồn thạch trong tay Lâm Phong có thể luyện chế mười mấy thanh hồn binh địa cấp nhưng lão đầu vẫn chưa hài lòng.

Cách đó không xa, một đám trận sư từ bên trong khe núi bước ra, bộ dáng có chút chật vật.

- Trưởng lão, kỳ trận đã được phá giải.

- Rất tốt.

Lý Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn mấy lão đầu xung quanh.

- Không biết có vị nào muốn cùng lão phu vào bên trong đại trận không ?

- Lý lão đầu, ý lão là sao ?

- Các vị cũng thấy rồi đó, vì để phá giải kỳ trận mà ba vị chấp sự của Ngự Thú thánh cung đã bỏ lỡ cơ duyên to lớn, các vị đâu thể ngồi không mà nhìn, có đúng không ?

Đám lão đầu nhìn nhau, ý của đối phương đã quá rõ ràng, muốn vào trận phải bỏ ra thành ý nếu không thì cứ ở bên ngoài đợi người của mình phá trận.

Bên ngoài kỳ trận không phải là trưởng lão thì cũng là chấp sự, thiên kiêu, bên cạnh còn có thánh nữ và thánh tử, già tài của đám người này chắc chắn không ít.

Một lão đầu tiến lại hỏi.

- Nói điều kiện của lão đi.

- Mỗi người 500 khối thượng phẩm linh thạch, không thể thương lượng.

- Lão định thừa nước đục thả câu ?



- Các vị đồng ý thì cùng lão phu vào trong, không đồng ý thì thôi, sao có nói lão phu thừa nước đục thả câu.

Đám trưởng lão nhìn nhau, 500 khối thượng phẩm linh thạch đối với bọn họ không phải là con số lớn nhưng phía sau mỗi người vẫn còn mấy chục đệ tử, cộng hết lại sẽ ra một con số khổng lồ.

Lý Hạo Nhiên mỉm cười nhìn đám lão đầu xung quanh.

- Các vị cứ từ từ thương lượng, lão phu sẽ ở dưới gốc thánh thụ chờ đợi.

- Đợi đã.

Đám lão đầu trở lại gọi đám đệ tử đến thương lượng, tên nào đủ linh thạch thì theo trưởng lão vào bên trong, số còn lại sẽ tiếp tục ở bên ngoài chờ đợi đến khi kỳ trận hoàn toàn bị phá giải sẽ tiến vào.

Trịnh Luân nhìn Linh Mộng vẫn đứng yên hình như không có ý định tiến vào đại trận.

- Không muốn vào trong sao?

- Liên quan gì đến ngươi.

- Ta nghe nói muội sắp đột phá, tu luyện bên dưới thánh thụ sẽ có lợi cho muội.

Linh Mộng xoay người rời đi, trong lòng thoáng qua cảm giác cô độc, nếu được lựa chọn một lần nữa có lẽ nàng sẽ chọn đi cùng với Hàn Băng, xung quanh càng nhiều người chỉ làm cho nàng càng cảm thấy bản thân lạc loài.

Nữa giờ trôi qua, phần lớn tu sĩ đã tiến vào kỳ trận, một số ít không mang đủ linh thạch nên phải ở bên ngoài chờ đợi nhưng bọn lại không thấy nhàm chán.

Tuy không thể tu luyện dưới gốc thánh thụ nhưng có thể ngắm nhìn mỹ nữ thì cũng không tệ, Nam Hoang nhị mộng không phải lúc nào cũng có thể ngắm nhìn.

Linh Mộng không muốn tiến vào còn Nam Cung Như Mộng muốn tiến vào nhưng lại không thể, trưởng lão Trường Hà thánh cung vẫn chưa đến, một mình nàng vào bên trong sẽ rất nguy hiểm.

Như Mộng nhìn lão đầu bên cạnh.

- Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?

- Tiểu thư không cần lo, quá trình xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nhưng các vị trưởng lão đã giải quyết xong, có lẽ bây giờ đang trên đường đến đây.



Một tiêu của Trường Hàn thánh cung không chỉ có thánh thụ mà còn có linh dược trân quý bên trong bí cảnh.

Lúc đầu mọi chuyện vô cùng thuận lợi, đám trưởng lão nhờ vào t·ấn c·ông bất ngờ đã khiến cho yêu thú không kịp đề phòng từ đó dễ dàng lấy được linh dược.

Nhưng đến khi tiến vào Xích Viêm cốc không hiểu vì sao lại bị một đám thiên thú vây đánh, giống như bọn chúng đã chuẩn bị từ trước, đáng giận hơn là sau khi đại chiến mấy ngày cuối cùng phát hiện bên trong hang động không có nổi một gốc linh dược.

Một lão đầu nhíu mày.

- Chắc là có người đã đến trước chúng ta.

- Để lão phu biết được tên khốn nào đã làm ra chuyện này nhất định sẽ đập c·hết hắn.

Lâm Phong đang ngồi trên ảnh điêu tu luyện đột nhiên thấy lạnh người, ánh mắt vô thức nhìn qua bạo nữ bên cạnh.

- Có khi nào nữ nhân này muốn đánh c·ướp ta không?

Sau khi bị Lâm Phong đột kích thì đám Xích Viêm xà đã mang gia tài đi giấu ở một nơi khác, cổ nhân có câu yêu thú khôn ngoan không đào một hang, dù đám trưởng lão Trường Hà có lật tung cái hang động cũng không tìm được thứ gì.

Thiên Ảnh ma điêu một đường thẳng tiến, theo tính toán thì đám người Lâm Phong chỉ còn vài giờ nữa là đến được chỗ của thánh thụ, nơi này có trưởng lão của Cửu Huyền thánh cung tọa trấn, an toàn của hắn sẽ được đảm bảo.

Mức độ nguy hiểm của Vô Cực bí cảnh đã vượt qua dự đoán, tu vi của Lâm Phong thuộc hàng thấp nhất ở nơi này tùy tiện tìm một đối thủ cũng có khả năng đánh bại hắn.

Đợi đến khi bí cảnh kết thúc nhất định phải đào vài thứ tốt ở chỗ lão đầu để bảo mạng, dù không thể bán hành cho đám tôn giả, vương giả thì cũng phải giúp hắn toàn thay rời đi.

Trong lúc Lâm Phong đang suy nghĩ xem có thể đào được thứ gì ở chỗ lão đầu thì giọng nói của lão truyền đến.

- Tiểu tử đến nơi rồi.

- Nhanh vậy sao?

Trước mặt Lâm Phong là một ngọn cự sơn, dưới chân núi có một đám người đang tu luyện, ánh mắt hắn đảo qua vài lần liền nhìn thấy một số gương mặt thân quen.

Thiên Ảnh ma điêu lượn một vòng rồi hạ cánh, đám người gần đó đã sớm nhận ra có người ngồi trên yêu cầm nên vẫn nhắm mắt tu luyện.



- Hàn Băng.

Linh Mộng vừa nhìn thấy ảnh điêu liền đoán được tên khốn kia đã đến đây, hắn ở đây thì vị tỷ muội tốt của nàng cũng sẽ ở đây.

Lâm Phong nhìn yêu nữ chạy tới chỗ băng nữ hoàn toàn không để ý đến một nam nhân tiêu soái như hắn, vẻ mặt bất thiện.

- Sao ngươi vẫn còn ở đây?

- Bản thánh nữ muốn đi đâu ngươi quản được sao?

Đúng lúc này một giọng nói êm dịu truyền đến.

- Lâ·m đ·ạo hữu.

- Nam Cung sư tỷ.

Lâm Phong lập tức thay đổi thái độ, gương mặt xuất hiện nụ cười tiêu soái, thần thái khắc hẳn lúc gặp yêu nữ.

- Nam Cung sư tỷ ở đây đợi đệ sao?

Nam Cung Như Mộng tiếp xúc với thanh niên này một thời gian đã học hỏi được không ít thứ, những lời hắn nói ra xem như gió thoảng qua tai là được.

- Trưởng lão thánh cung có chuyện phải giải quyết, đệ tử Trường Hà chưa thể vào bên trong đại trận.

- Các thánh cung khác cũng như vậy sao?

- Không phải.

Lâm Phong nghe Nam Cung Như Mộng nói một lúc thì trong lòng dâng lên cảm giác bất an, hắn lén nhìn xung quanh.

- Lão đầu hình như ta cảm giác được sát khí.

- Thì sao?

- Lão nhìn thử xem là tên nào to gan dám có ý định ám toán một thanh niên tài sắc song toàn như ta.

- Không cần tìm, chỉ cần là nam nhân đều muốn đấm cho tiểu tủ ngươi mấy phát.

Lúc Lâm Phong vừa đến thì không ai để ý hắn nhưng nhìn thấy Nam Hoang nhị mộng lần lượt chạy tới chỗ của hắn, thân là thiên tài của thánh cung sao có thể để hoa nhài cấm vào chỗ kia được.